Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Lấy Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 29

Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:34

“Cách đó nguy hiểm lắm. Giờ em đang mang thai, mẹ con em đều trông cậy vào anh. Nếu có chuyện gì thì biết làm sao? Em không muốn anh liều, cứ dùng phiếu ba mẹ gửi là được.” – Tô Tình khuyên.

Nghe cô nói “mẹ con em”, lòng Vệ Thế Quốc ấm hẳn lên. Những lời cô nói toàn lo cho anh, khiến anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

“Không nguy hiểm đâu, chỉ là bây giờ chưa tiện. Đợi sang đông, ban đêm dễ đi hơn.” – Anh nói.

Tô Tình hiểu, nhưng vẫn nghiêm giọng: “Em không biết mấy chuyện đó, chỉ cần anh nhớ – an toàn của anh là quan trọng nhất. Có đi đâu cũng phải nghĩ đến em và các con.”

“Ừ.” – Vệ Thế Quốc gật đầu, giọng chắc nịch. Trong lòng anh dâng lên cảm giác trách nhiệm nặng nề.

Trước đây, khi còn một mình, anh chẳng nghĩ gì xa xôi, chỉ thỉnh thoảng lén giúp đỡ chị gái và em gái bằng ít thịt, trứng. Bản thân anh sống rất giản dị, nghèo đến mức không còn gì.

Nhưng giờ khác rồi.

Giờ anh có vợ, có con sắp chào đời. Đó là trách nhiệm. Anh có thể nhịn, nhưng vợ m.a.n.g t.h.a.i thì không thể. Nếu giờ ăn uống kém, sau này sinh con sẽ yếu ớt, nhỏ bé, tiếng khóc cũng như mèo con.

Người ta mang một đứa đã vất vả, huống chi vợ anh lại mang hai.

Khi họ đến nơi, trời cũng đã gần trưa. Tô Tình hiểu chuyện, không hỏi nhiều, chỉ im lặng đi theo anh.

Lần trước tới đây, Vệ Thế Quốc bảo cô chờ ngoài. Nhưng lần này, anh dẫn cô vào thẳng trong.

Căn nhà không nhỏ, chỉ có một cặp vợ chồng già sống ở đó. Nghe tiếng gọi ngoài cửa, bà cụ liền ra xem.

Thấy là Vệ Thế Quốc, bà không hỏi gì, chỉ nhìn sang Tô Tình.

“Đây là vợ tôi.” – Anh giới thiệu.

Bà cụ liền tránh sang một bên, ngó ra ngoài xem có ai đi theo không, rồi mới nói: “Vào nhà đi.”

Hai người vào ngồi, chẳng bao lâu bà cụ mang ra hai tô mì lớn, trên còn có thịt bò và cả một chiếc đùi gà to!

Tô Tình giữ vẻ tự nhiên, dù bụng đói meo, vẫn liếc nhìn Vệ Thế Quốc.

Anh khẽ gật đầu. Tô Tình lúc đó mới mỉm cười nói với bà cụ: “Cảm ơn bác Thẩm.”

“Vợ cậu ngoan đấy.” – Bà cụ cười nói với Vệ Thế Quốc.

Anh cũng mỉm cười, gật đầu ra hiệu cho cô ăn.

Được anh đồng ý, Tô Tình không khách khí nữa, bắt đầu ăn. Tô mì thịt bò thơm ngậy, đùi gà mềm ngon – cô ăn sạch bách, cuối cùng còn ợ một cái.

Quả nhiên, đi theo anh thì có thịt ăn thật rồi!

Cô đã bao lâu rồi không được ăn thịt thả ga như vậy, đúng là khiến cô thèm thuồng quá đỗi!

Vệ Thế Quốc vẫn chưa ăn đùi gà, định xin bà lão ít giấy dầu để gói cái đùi gà này lại dành cho cô ăn tối.

Tô Tình vừa thấy đã biết ý anh, vội nói: "Anh ăn đi, thời tiết thế này anh mang về chắc chắn sẽ hỏng."

"Mang không được đâu." Bà lão cũng gật đầu nói.

"Ăn nữa không?" Vệ Thế Quốc liền hỏi Tô Tình.

"Anh ăn đi, đừng quan tâm đến em, em cũng không ăn nổi nữa." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc lúc này mới ăn nốt đùi gà, quả thật rất thơm ngon, xong xuôi anh liền đi trả tiền, rồi mới dẫn Tô Tình rời khỏi cái sân vắng này.

Tô Tình chẳng hỏi gì, Vệ Thế Quốc nói: "Chúng ta ra cổng thành đợi xe."

"Được." Tô Tình gật gật đầu, lúc đi đường cô cũng thấy rồi, đường về thôn đúng là không hề gần, ngồi xe về cũng tốt.

Hai người liền ra cổng thành đợi, đợi khoảng hơn nửa tiếng, lão Từ lúc này mới dẫn các nữ đồng chí khắc lục đục đuổi xe tới.

Tô Tình liền lên xe, Vệ Thế Quốc đương nhiên lẽo đẽo theo sau.

Trên xe Vương Mạt Lị liền nhìn bưu kiện của Tô Tình, nói: "Thanh niên trí thức Tô, cô mua gì thế, nhiều vậy?"

"Chẳng có gì, chỉ là mấy đồ dùng hàng ngày, xà phòng các thứ." Tô Tình nói.

Một cô gái bên cạnh không nhịn được nói: "Cô mua được à? Chúng tôi vừa qua đó người bán không chịu bán!"

"Chắc các cô không có phiếu." Tô Tình nói.

Cái gì cũng cần phiếu, có tiền không phiếu cũng không mua được, trừ phi ra chợ đen, nhưng ra chợ đen mua giá đắt gấp mấy lần.

Vương Mạt Lị và mấy cô gái trong thôn đúng là không có phiếu, nên không mua được.

"Tôi mua hai bánh, các cô nếu thiếu thì nói, tôi chia các cô một bánh, mỗi người một nửa?" Tô Tình nghĩ, sau này còn ở lại thôn, cũng phải sống lâu dài, thế nào cũng phải giao du, không thể quá khinh người.

Thế là cô đề xuất.

Vương Mạt Lị và cô gái vừa nói chuyện đúng là muốn mua xà phòng, cũng chỉ có điều kiện các cô ấy mới mua nổi, ba cô gái kia không cần, các cô ấy chỉ theo vào thành mua dây buộc tóc các thứ.

"Cô vui lòng chia cho chúng tôi?" Vương Mạt Lị nhìn cô.

"Chia chứ, tôi không phải còn một bánh nữa sao." Tô Tình nói, cô cũng có tính toán riêng, sau này Vệ Thế Quốc chắc chắn sẽ kiếm đồ về, xà phòng tính gì? Một bánh dùng tiết kiệm cũng đủ, vì trong nhà vẫn còn nửa bánh.

Vương Mạt Lị với cô gái tên Trần Song Song hơi ngại ngùng, đưa tiền một bánh cho Tô Tình, tiền này đương nhiên tính cả tiền phiếu, rõ ràng trả lại Tô Tình.

Tô Tình cũng đưa xà phòng cho họ, về dùng d.a.o nhỏ cắt mỗi người một nửa là được.

Nhờ có bánh xà phòng làm mồi, Tô Tình thành công hòa nhập nhóm các cô gái trẻ, vì Tô Tình nói, lần sau nếu không mua được xà phòng có thể tìm cô, không chừng cô có phiếu, có thể trao đổi.

Lời này đương nhiên rất được hoan nghênh, con gái thích đẹp, đương nhiên muốn phiếu xà phòng, giặt giũ tắm rửa đều thơm phức.

So với hình tượng Tô Tình trong ấn tượng họ, cô Tô Tình dễ gần và thân thiện bây giờ chắc chắn được hoan nghênh hơn.

Ngay cả Vương Mạt Lị cũng thấy Tô Tình thật sự muốn sống tốt với Vệ Thế Quốc, vì đã bắt đầu tiếp xúc với họ, trước kia cô ta rất khinh người.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.