Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Lấy Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 295
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:12
Vương Lão Lục sốt ruột: "Vậy phải làm sao? Nhỡ đâu cô ấy thi đỗ, thì cô ấy đi mất!"
"Vì vậy mới bảo mày ngu. Mày không biết nghĩ cách giữ cô ta lại? Tại sao em mày nó tự tin thế? Vì trong bụng nó có giống của Toàn Tài, lại còn sinh cho Toàn Tài một thằng cu mập mạp, mang ra ngoài ai chả khen? Nếu vợ mày trong bụng có con của mày, cô ta còn chạy đi đâu được?" Bà Vương nói.
"Nhưng dùng cái bao đó thì làm sao có thai được." Vương Lão Lục nói.
Bà Vương bảo: "Đợi đấy, để mẹ xem cái bao đó trông thế nào."
Không lâu sau, Thái Mỹ Giai ra khỏi nhà, vì muốn hỏi bài nên đi tìm mấy thanh niên trí thức khác để cùng nhau thảo luận.
Bà Vương lập tức dẫn con trai vào phòng, lục lọi mấy cái bao ni-lông ra xem. Vừa nhìn thấy, bà đã hiểu ngay.
"Đơn giản thôi! Mày cắt bỏ phần đầu nó đi. Trong đêm tối, cô ta có thấy gì đâu? Thần không biết quỷ không hay, làm cho cô ta có thai. Chỉ cần trong bụng cô ta có con của mày, thì cô ta không thể chạy đi đâu được!" Bà Vương bày mưu.
Vương Lão Lục nghe vậy, mắt sáng lên, giơ ngón tay cái ra khen mẹ.
Thái Mỹ Giai không hề hay biết mẹ con họ đang lập mưu hại mình. Lúc này, toàn bộ tâm trí cô đều dồn vào việc học. Nhưng do nền tảng kém, cô vô cùng sốt ruột.
Khi đi hỏi bài, Chu Hồng và mấy người kia vừa nhìn đã biết cách làm, điều này càng khiến cô vừa bực bội vừa lo lắng.
"Bọn mình ban đầu cũng không biết làm. Đề này khó lắm. Là Tô Tình chỉ cho bọn mình. Cô ấy thật giỏi, không trách ngày trước luôn đứng đầu khối." Trần Bích nói.
Thôi, Thái Mỹ Giai nghe đến hai chữ 'Tô Tình' đã thấy khó chịu, không muốn nán lại.
Trần Bích và Chu Hồng cũng chẳng thèm để ý đến cô, tiếp tục xem sách. Giờ ai còn kiên nhẫn để ý sắc mặt của cô chứ? Họ chỉ nói vậy thôi, còn cô có suy nghĩ thế nào thì kệ cô.
Buổi tối, Thái Mỹ Giai vẫn cần mẫn học tập, học đến khuya mới tắt đèn đi ngủ. Ai ngờ Vương Lão Lục vẫn chưa ngủ, lại đòi 'gần gũi'.
Thái Mỹ Giai không phản đối, chỉ bảo hắn đi lấy bao. Vương Lão Lục liền đi lấy.
Toàn bộ quá trình, Thái Mỹ Giai không hề phát hiện bị gian lận. Cô chỉ giục hắn nhanh lên cho xong, để còn ngủ sớm.
Vương Lão Lục xong việc, mới lén lút xuống giường dọn dẹp. Mẹ con hắn quả là 'cao tay', những ngày sau đều làm như vậy. Chỉ có m.a.n.g t.h.a.i mới trói được người lại.
Không chỉ nhà họ Vương, nhiều gia đình trong thôn cũng lo lắng. Chẳng hạn như mẹ của Trần Tuyết, bà cũng vô cùng âu lo.
Con rể bà ưu tú quá, lớn lên đẹp trai lại có học thức. Bà cảm thấy con rể chắc chắn đỗ, chỉ là vấn đề thời gian.
Bà không lo con rể thi trượt, mà lo cho con gái mình.
Đến giờ bụng dạ vẫn chưa có động tĩnh gì. Thế này thì làm sao được?
Chàng rể ưu tú như vậy, tương lai vào đại học, lẽ nào không bị các nữ sinh khác để mắt tới? Đến lúc đó, liệu cậu ta còn muốn con gái bà nữa không?
"Sao mày vô dụng thế? Chuyện có con dễ dàng vậy mà mày cũng không xong. Mày với Tử Du kết hôn bao lâu rồi, mà vẫn chẳng có tí động tĩnh gì? Vợ của Vệ Thế Quốc ấy, sinh một lần được một cặp song sinh. Đừng nói cô ta, ngay cả đứa con gái nhà họ Vương xấu xí, thô kệch kia là Vương San Hô, cũng đẻ được một đứa con trai cho Tôn Toàn Tài, giờ trong bụng lại m.a.n.g t.h.a.i một đứa nữa. Ngay cả vợ của thằng Từ Diệu Tổ câm điếc kia cũng sinh được một đứa con gái. Tại sao mỗi mình mày là chẳng có tí động tĩnh gì hả?" Mẹ của Trần Tuyết giận không kìm được, mắng con gái.
Nhà họ Trần này không thể mất đi Tử Du, chàng rể quý ấy. Cách duy nhất để trói chân cậu, chính là nhờ cái bụng của con gái bà. Nếu nó m.a.n.g t.h.a.i đứa con của Tử Du, lẽ nào Tử Du không nương tay vì đứa bé sao?
Ngờ đâu con gái lại vô dụng đến thế! Từ sau lần sảy thai trước, nó đã không có thai lại lần nào.
Nỗi khổ trong lòng Trần Tuyết, ai mà hiểu được? Nếu đứa bé năm ngoái không bị người chị chồng kia xô ngã mà mất, giờ này nó đã chào đời rồi.
Cô cũng biết mình nên m.a.n.g t.h.a.i một đứa con của Tử Du, như vậy khi Tử Du lên đại học, anh sẽ còn có thêm một chút vương vấn. Nhưng không thể có thai thì cô cũng đành chịu.
Mẹ Trần Tuyết tiếp tục trách móc con gái, lải nhải hết lời rồi mới hạ giọng nói: "Mai mẹ dẫn mày đi tìm bà cốt coi bói một chút. Không biết mày có gặp vận xui hay phải vía gì không, để bà ấy trừ tà cho."
Trần Tuyết nói: "Mẹ, mẹ còn dám đi tìm mấy người đó nữa à? Mẹ không sợ bị bắt hả?"
Mẹ cô đáp: "Mẹ sợ gì? Mẹ chẳng sợ gì cả. Mẹ chỉ sợ mày không đẻ nổi con thôi!"
Trần Tuyết nói: "Con không đi xem mấy trò đó đâu. Nếu thật phải đi khám, con thà đi tìm bà Đường. Y thuật của bà ấy trong làng này ai chẳng khen ngợi? Bao nhiêu người bệnh khớp đã được bà ấy chữa khỏi? Đúng rồi, ngày mai con sẽ đi nhờ bà ấy xem!"
Vốn dĩ cô không muốn đi chút nào. Cô không muốn gặp Tô Tình. Mỗi lần đối diện với Tô Tình, cô cảm thấy mình thật t.h.ả.m hại, tựa như một con gà mái lạc vào giữa đàn phượng hoàng vậy. Cho nên dù biết y thuật của bà Đường rất giỏi, cô cũng chưa từng tìm đến.
Nhưng giờ thì đành phải liều. Tử Du sắp thi đại học rồi. Nếu anh đỗ, chắc chẳng mấy chốc mà nhập học. Đến lúc đó, không biết phải xa nhau bao lâu?
Thế nên hôm sau, Trần Tuyết đành phải tìm đến.
Tô Tình đang ở nhà. Vừa qua một vụ thu hoạch vất vả, thế mà làn da cô vẫn trắng nõn thế, gương mặt vẫn tinh tế, thanh tú không tì vết.
Vốn đã rất xinh đẹp, nhưng từ sau khi sinh con, cô dường như càng rực rỡ hơn, toát lên một vẻ đẹp diễm lệ khiến người ta mê đắm.
Nhìn từ xa đã thấy đẹp, nhìn gần lại càng thấy ngũ quan của cô hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được. Làn da mịn màng, trắng nõn khiến Trần Tuyết, cũng là phụ nữ, cảm thấy ngột ngạt.
Bởi áp lực quá lớn.
Tô Tình không có hứng thú gì với Trần Tuyết, đi thẳng vào vấn đề: "Cô đến đây có việc gì?"
"Làm phiền cô, tôi đến tìm bà Đường." Trần Tuyết ngập ngừng.
