Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Lấy Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 4
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:31
“Ơ kìa, thanh niên trí thức Tô, cô vừa đi đâu về thế?” — một bác gái thấy nàng liền cười hỏi.
“Mã đại nương, cháu ra công xã mua ít tương với giấm. Đây là hạt dưa cháu mới mua, mời bác ăn thử.” — Tô Tình vừa thấy bác, trong đầu lập tức nhớ ra đây chính là người mà trong truyện nữ phụ Tô Tình từng đổi trứng gà lấy đồ ăn.
Nàng muốn gây ấn tượng tốt nên liền lấy một nắm hạt dưa đưa cho bà.
Mã đại nương vội xua tay: “Thôi thôi, không cần đâu, bác đâu dám ăn cái này.”
Tô Tình đã lấy ra rồi thì không tiện cất lại, liền cười, nhét hẳn vào tay bà.
Thấy nàng thật lòng, Mã đại nương cũng vui vẻ nói: “Thế thì bác không khách sáo với thanh niên trí thức Tô nữa nhé!”
“Tô Tình cười nói: “Đại nương, ngài khách sáo gì với con chứ? Mà này, đại nương vốn quen biết rộng, không biết có quen ai có thể giúp con tìm ít gà con không? Con định nuôi ba con.” Nói xong, nàng lại hạ giọng: “Nhưng mà con nuôi gà cũng không ảnh hưởng đến việc đổi trứng như trước đâu. Nếu nhà đại nương có trứng, con vẫn muốn đổi đấy.”
Mã đại nương cười đáp: “Trong nhà ta giờ cũng chỉ tích được chừng một cân trứng thôi. Nếu cô muốn thì để ta lấy cho?” Bà nói vậy chính là vì đã để ý thấy Tô Tình từ trước.
“Được ạ.” Tô Tình gật đầu.
“Thế thì để ta đem qua cho cô nhé. Còn mấy con gà con, nếu cô thật sự muốn, ta có thể sang nhà lão Trần đổi giúp. Nhà ông ta vừa mới có ổ gà nở. Nhưng mà một con gà con phải đổi bằng ba quả trứng cơ.”
“Ba quả trứng cho một con? Đắt thế ạ.” Tô Tình nói: “Đại nương giúp con hỏi xem, nếu con lấy ba con thì giảm chút được không? Con cũng chưa chắc nuôi sống hết, lỡ c.h.ế.t giữa chừng thì lỗ lắm.”
Mã đại nương gật đầu: “Được, để ta nói thử.”
Không lâu sau, Tô Tình về đến nhà thì Mã đại nương cũng mang trứng và gà tới. Mấy quả trứng này nhỏ hơn bình thường — một cân tới chín quả. Bà vừa đưa vừa nói: “Cuối cùng thì sáu quả trứng đổi được ba con gà. Ta còn cố xin thêm mới được ba con đấy.”
“Ta còn chọn kỹ giúp cô toàn gà mái đấy nhé.” Mã đại nương nói thêm.
Tô Tình mỉm cười: “Cảm ơn đại nương, mấy con gà con này trông nhanh nhẹn thật, đúng là phải nhờ người có kinh nghiệm như đại nương mới chọn được giống tốt thế.”
Bị khen một câu, Mã đại nương vui ra mặt, cười tươi nói: “Cô nói khách sáo quá, có gì đâu mà cảm ơn! Ba con gà con này ta đều xem kỹ rồi, toàn là mái cả đấy, cô cứ yên tâm nuôi, kiểu gì cũng đẻ trứng giỏi thôi.”
Tô Tình trả tiền cho bà. Một cân trứng gà không đắt, chỉ khoảng ba hào.
Mã đại nương đem ra trạm thu mua cũng được giá đó, nhưng bên trạm còn kén chọn lắm — trứng nhỏ, trứng xấu đều không lấy. Ở nông thôn, chút tiền này cũng chỉ là thêm thắt vào chi tiêu, nên bà rất sẵn lòng bán cho Tô Tình giá tốt một chút.
“Nhà đại nương đông người, chắc tích được nhiều trứng lắm. Nếu sau này có thêm, đại nương giúp con đổi thêm được không?” Tô Tình vừa nói vừa bỏ mấy con gà con vào chiếc chuồng tạm mình vừa làm xong.
“Còn đổi nữa? Cô ăn hết được à?” Mã đại nương hơi ngạc nhiên.
“Chỉ sợ không đủ ăn thôi, chứ sao mà dư được.” Tô Tình cười nói.
Mã đại nương nhìn nàng một lát, rồi chân thành khuyên: “thanh niên trí thức Tô à, sống ở nông thôn thì phải biết tiết kiệm một chút. Ta biết cô là người ở nội thành, cha mẹ với anh em đều có công việc ổn định, tháng nào cũng gửi phiếu lương cho. Nhưng cuộc sống này không thể chỉ nhìn ngắn hạn được đâu. Giờ hai vợ chồng còn chưa có con thì còn dễ, chứ đến khi sinh con rồi, cô sẽ biết — trẻ con tốn kém lắm, ăn gì cũng nhanh, tiêu gì cũng hết. Có tiền cũng nên chi tiêu cho hợp lý nhé.”
Từ ngày Tô Tình được phân về đội sản xuất này, cô đã nổi tiếng trong thôn rồi — mà theo lời dân làng, chính là “làm thì chẳng giỏi, nhưng ăn thì phải ngon, dùng cái gì cũng muốn tốt nhất”!
Tô Tình – cô thanh niên trí thức ấy – thường xuyên đổi trứng gà với Mã đại nương, cũng từng đổi với nhiều người khác trong thôn. Nhà nàng nổi tiếng có điều kiện tốt, điều đó thể hiện rõ từ chuyện ăn mặc. Quần áo của nàng không ít, cái nào cũng là hàng tốt, chất vải đẹp, không có món nào sờn cũ. Trong mắt người khác, nàng đúng là một “bạch phú mỹ” chính hiệu – trắng trẻo, xinh đẹp, lại có tiền.
Tô Tình biết rõ hình tượng của mình. Trong cuốn tiểu thuyết mà nàng xuyên vào, nhân vật mang tên “Tô Tình” chính là kiểu nữ phụ bạch phú mỹ độc ác điển hình. Cha mẹ đều có công việc ổn định, hai anh trai cũng có công tác, còn một cậu em đang học nghề. Thực ra, đáng ra nàng không cần phải đi nông thôn, vốn dĩ là em trai nàng mới là người được chọn. Nhưng chỉ vì muốn theo đuổi người đàn anh mình yêu thầm, nàng đã tự nguyện xuống nông thôn theo.
Mà người đàn anh ấy không ai khác chính là nam chính – Bùi Tử Du. Vì hắn, nàng si mê đến mức mù quáng, bất chấp tất cả, dốc hết lòng đuổi theo, cuối cùng lại chẳng được gì, thậm chí còn tự hủy hoại cả cuộc đời.
Nhưng bây giờ, người sống trong thân xác này là Tô Tình ở thời không khác – nàng tuyệt đối không định đi lại con đường cũ. Nàng là người sống thực tế, đã đến đây thì phải sống cho tốt, hưởng cuộc sống an ổn và sung túc của mình.
“Đại nương, con hiểu ý tốt của người, nhưng chỉ vài quả trứng gà thôi mà, đâu có gì là xa xỉ.” Tô Tình nói, biết Mã đại nương khuyên mình là thật lòng.
