Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Lấy Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 43

Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:37

Trên đường về, Vệ Thế Quốc nói không căng thẳng là không thể nào. Dù người đến không phải là bố mẹ vợ, nhưng đây cũng là anh cả của vợ.

"Anh cả như cha", ấn tượng của vị anh cả này về anh chính là ấn tượng của bố mẹ vợ về anh.

Anh còn biết rõ, năm nay có thể đưa vợ về thành phố thăm nhà hay không, thì phải xem lần này anh cả của vợ có ấn tượng thế nào về anh.

Vừa bước vào sân, anh đã thấy một thanh niên đang ngồi trong sân.

Vệ Thế Quốc vừa thấy người này đã biết chắc chắn là anh cả của vợ rồi.

Tô Tình nghe động bưng thức ăn ra, cười nói: "Về rồi à? Đây là anh cả của em, Tô Cảnh Văn."

"Anh cả." Vệ Thế Quốc lập tức cung kính chào Tô Cảnh Văn.

Tô Cảnh Văn không vội đáp lời ngay. Ông từ trên xuống dưới đ.á.n.h giá Vệ Thế Quốc một lượt, không ngờ em rể này lại còn cao hơn ông một chút. Ngoại hình thì không đến mức anh tuấn, nhưng cũng chẳng xấu chút nào, cao lớn, vạm vỡ. Đây không phải gu của em gái ông.

Em gái ông không phải luôn thích mẫu 'bạch diện thư sinh' như Bùi Tử Du sao?

Tô Cảnh Văn liền nhìn em gái. Tô Tình lập tức giới thiệu: "Anh cả, đây là Vệ Thế Quốc, cũng là người yêu của em."

Hai chữ "người yêu" vừa thốt ra, Vệ Thế Quốc hơi ngượng ngùng, Tô Cảnh Văn cũng sửng sốt, rồi liếc cô một cái đầy ý vị, mới nhìn Vệ Thế Quốc nói: "Lần đầu gặp mặt, chào em rể."

Tô Tình: "..." Đây là kiểu tiếp đón thần thánh nào vậy.

"Trời không còn sớm nữa, chắc anh cả đói rồi? Thế Quốc, anh rửa mặt đi chuẩn bị ăn cơm." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc liền ra vườn sau lấy một chai rượu ra. Đây là rượu ngon Mao Đài anh cất giữ, tổng cộng chỉ có hai chai. Một chai trước đây đã tặng đội trưởng họ Mã, một chai anh giữ lại, giờ vừa hay lấy ra đãi khách.

"Rượu đâu ra vậy? Sao em không biết?" Tô Tình ngạc nhiên.

"Cất ở vườn sau." Vệ Thế Quốc cười.

Tô Tình liền nói với anh cả: "Anh cả thấy chưa, em còn chẳng biết anh ấy giấu rượu ngon đâu. Xem anh ấy có hào phóng không."

Sắc mặt Tô Cảnh Văn dịu xuống. Không phải vì một chén rượu, mà là thái độ của em rể khiến anh hài lòng.

Làm em rể, Vệ Thế Quốc đương nhiên phải khiêm tốn. Mở rượu xong, anh rót cho anh cả của vợ.

Khi đã ngồi vào bàn, Tô Cảnh Văn nói: "Tình Tình ở đây làm phiền em rể nhiều rồi."

"Anh cả khách sáo rồi. Em và Tình Tình là vợ chồng, đâu có chuyện phiền hà." Vệ Thế Quốc đáp.

Tô Cảnh Văn cũng chỉ khách sáo đôi câu, thấy anh ta đào rượu từ vườn sau, ông mới nói: "Chuyện hôn nhân của hai đứa cũng hơi vội vàng. Nhà họ Tô biết thì đã xong xuôi rồi, mãi đến giờ mới có dịp. Bố mẹ còn chưa gặp em. Năm nay xin nghỉ phép được không? Lúc đó về thăm một chuyến."

Nghe anh cả của vợ nói vậy, trong lòng Vệ Thế Quốc đương nhiên vui mừng. Anh biết vị anh cả này đã chấp nhận mình.

Anh cả của vợ đã chấp nhận, thì khi về chắc chắn sẽ nói tốt cho anh.

Mà giờ vợ anh đã định cư ở đây. Sau khi xác định Tô Tình có thai, đội trưởng họ Mã đã lập tức làm thủ tục hộ khẩu. Nên giờ Tô Tình chính thức là người của Đội Trường Giang, không phải là thanh niên trí thức xuống nông thôn nữa.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn mỗi năm chỉ có một hai suất về thăm nhà, khiến họ tranh giành nhau. Nhưng mỗi năm, người được về là người có công điểm cao nhất, không phải tùy tiện quyết định. Ở Đội Trường Giang này là thực sự công bằng, không như nhiều nơi khác, thường phải biếu xén quà cáp. Ai biếu nhiều, biếu quà đắt thì sẽ được suất về thăm nhà.

Nhưng đấy là nhóm thanh niên trí thức, chứ dân trong thôn thì không cần những thủ tục này.

Chỉ cần đội trưởng viết giấy giới thiệu, ghi là về thăm người thân, thì có thể về phép. Nhưng phải đúng hẹn trở lại, nếu không sẽ bị dân quân kiểm tra và làm khó.

Nghe anh cả nói vậy, Vệ Thế Quốc liền hào hứng đề nghị: “Anh cả, để em đưa Tình Tình về nhé!”

Tô Cảnh Văn gật đầu hài lòng: “Được, về nhà anh sẽ nói với bố mẹ.”

“Đừng mải nói chuyện nữa, mau ăn đi, toàn món ngon đấy.” Tô Tình cười nhắc nhở.

Thế là mọi người cùng nhau dùng bữa. Tô Cảnh Văn nếm thức ăn, lòng lại thắt lại. Cô em gái nhỏ được anh cưng chiều từ bé, ngày trước xinh xắn như búp bê, vậy mà giờ đã biết nấu ăn, lại còn nấu ngon đến thế. Bố mẹ mà biết được, chắc xót xa lắm.

Xúc động quá, Tô Cảnh Văn ăn hơi nhiều, vừa ợ vừa hỏi: “Tình Tình, em học nấu ăn từ khi nào vậy?”

“Tự nhiên biết thôi.” Tô Tình trả lời qua loa, rồi đổi đề tài: “Anh cả, em đã dọn phòng khách rồi, tối nay anh nghỉ ngơi cho đỡ mệt, ngày mai hãy về.”

“Ừ.” Tô Cảnh Văn đáp lời, hơi men từ rượu khiến anh gật gù.

Dù vậy, anh vẫn tỉnh táo rủ Vệ Thế Quốc: “Sang nhà ông đội trưởng một chút nhé?”

“Giờ này chắc ông ấy đang ăn cơm, lát nữa hãy sang.” Vệ Thế Quốc đáp.

Tô Cảnh Văn gật đầu, vào phòng khách nghỉ ngơi và gọi em gái vào nói chuyện. Vì được trò chuyện với em, anh quyết định ở lại qua đêm.

Tô Tình bước vào, tò mò: “Anh cả, cái túi to thế kia đựng gì vậy?”

Tô Cảnh Văn mở túi, đầu tiên lấy ra một chiếc đồng hồ.

Ánh mắt Tô Tình bừng sáng: “Anh cả, đây là tặng em hả?”

“Mua cho chị dâu tương lai, anh nghĩ đến em cũng thích nên mua luôn cho em một chiếc.” Tô Cảnh Văn giải thích.

‘Tô Tình’ này vốn luôn ao ước có một chiếc đồng hồ, đã nhiều lần xin bố nhưng đều bị mẹ ngăn lại. Trong nhà, trừ cô và đứa em thứ tư, ai cũng có đồng hồ. Mẹ cô bảo: “Muốn xem giờ thì hỏi, cần gì phí tiền? Đừng có hư!” Bà luôn ngăn cản, cho rằng bố đã quá nuông chiều cô, khiến cô thành kiêu căng, mới dám bỏ nhà theo người yêu về quê.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.