Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Lấy Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 92

Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:44

Vệ Thế Quốc nói: "Không cần đâu, anh đi một lúc rồi về."

"Anh không biết bên ngoài giờ lạnh thế nào à? Mặc vào, bằng không đừng hòng ra khỏi nhà." Tô Tình trừng mắt nhìn anh.

Bên ngoài lúc này chỉ khoảng ba bốn độ. Mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, lạnh cắt da cắt thịt. Đêm nay gió cũng rất to, còn buổi sáng thì đặc biệt lạnh, đến nỗi cô còn không muốn rời giường. Nếu không phải vì nghĩ đến hai đứa nhỏ trong bụng, cô còn chẳng muốn dậy ăn sáng.

Vệ Thế Quốc đành mặc chiếc áo khoác dày ra ngoài. Quả thực, trong phòng có giường đất được sưởi ấm thì ấm áp, nhưng vừa bước ra ngoài đã thấy lạnh buốt. Tuy nhiên, nhờ mặc ấm, nên khi đến chuồng bò cũ, người anh vẫn còn hơi ấm.

"Thầy ơi." Vệ Thế Quốc gọi khẽ.

"Vào nhanh đi." Thầy Cung cười nói.

Vệ Thế Quốc bước vào, kể cho thầy nghe về tình hình của sư mẫu - tất cả đều ổn, và bà cũng không phải chịu quá nhiều khổ cực ở nông trường, vì bên đó cũng có người chăm sóc. Điều này khiến thầy Cung yên tâm hơn rất nhiều.

"Ngày mai con sẽ đưa sư mẫu qua đây gặp thầy. Thầy có dặn dò gì không ạ?" Vệ Thế Quốc hỏi.

Sáng hôm sau, sau bữa điểm tâm, Vệ Thế Quốc đưa bà Đường ra ngoài đi dạo, vừa để hít thở không khí trong lành, vừa là dịp để bà làm quen với mọi người trong thôn. Khi đến khu vực xay bột, đã có vài người đang chờ ở đó. Nhân lúc nông nhàn, họ trò chuyện vui vẻ với bà Đường, không ngớt lời khen ngợi "cháu ngoại" của bà – tức Tô Tình – vừa đảm đang, lại còn biết viết văn kiếm tiền.

"Nghe mẹ cháu nó nói, từ nhỏ cháu đã thích đọc sách, thành tích học tập trên lớp cũng luôn khá. Lần này bài viết được nhà xuất bản chọn, cũng là nhờ chút may mắn." Bà Đường khiêm tốn đáp lại, nụ cười hiền hậu.

"May mắn là một chuyện, nhưng vợ Thế Quốc cũng phải có thực tài mới được chứ! Bằng không, dù có vận may cũng chẳng rơi vào tay người không có năng lực." Một bà cụ khác lên tiếng.

"Chị đừng khen cháu nữa, không thì đuôi nó vểnh lên mất." Bà Đường cười.

Bà Đường vốn là người hoạt ngôn, lại có học vấn khác hẳn so với những bà cụ nông thôn. Với ý định kết thân, bà biết cách nói chuyện khiến mọi người đều cảm thấy dễ chịu. Chẳng mấy chốc, mọi người đều quý mến bà. Bà kể chuyện về gia đình mình, không hề tỏ ra như thể vừa có cháu gái m.a.n.g t.h.a.i đã vội xuống nông thôn để hầu hạ. Bà giải thích rằng cả nhà đều là công nhân, thành phần tốt, không làm cái kiểu "tiểu thư tư sản" ấy. Lý do chính bà xuống nông thôn là vì nhà bên nội đông người, chỗ ở chật chội. Đứa cháu nội sắp lấy vợ mà không có chỗ ở. Thế là bà nhường lại nhà mình cho hai vợ chồng chúng, nhân tiện xuống nông thôn chăm sóc cháu gái, đồng thời giải quyết vấn đề nhà ở chật hẹp trong thành. Đợi sau này đơn vị phân phối nhà, bà sẽ trở về cũng chưa muộn.

"Ở thành phố nhìn bề ngoài có vẻ sáng sủa, nhưng nhà ở thực sự chật chội, không thể so với nông thôn, có nền đất, tích cóp tiền rồi tự xây nhà được. Cả chục người chen chúc trong một căn phòng nhỏ ở thành phố không phải là chuyện hiếm." Bà Đường thở dài.

Những bà cụ khác cũng tò mò hỏi thăm về chuyện trong thành. Bà Đường vui vẻ kể vài chuyện, chẳng mấy chốc đã đến lượt Vệ Thế Quốc xay bột. Bà liền sang phụ giúp.

Đúng lúc đó, thầy Cung gánh một gánh rơm đi ngang. Ông liếc nhìn về phía này. Bà Đường cũng nhìn sang. Người đàn ông từng khảng khái, hùng tâm tráng chí ngày nào, giờ đây tóc đã bạc trắng. Cảnh tượng ấy khiến trái tim bà quặn thắt, đau đớn vô cùng.

Đông người như vậy, đương nhiên họ chỉ có thể nhìn nhau từ xa, không thể bước tới nói một lời.

Đợi khi xay xong bột ngô, Vệ Thế Quốc mới đưa bà Đường về nhà.

"Sư mẫu có thấy thầy không?" Vừa về đến phòng, Tô Tình dừng tay đan áo, hỏi nhỏ Vệ Thế Quốc.

"Gặp rồi." Vệ Thế Quốc gật đầu.

Tô Tình gần như hiểu ngay: hẳn là bà cụ nhìn thấy chồng già đi nhiều nên đau lòng. Nghe Vệ Thế Quốc kể, thầy Cung đến đây cũng gần bảy tám năm, giờ sắp 60 tuổi. Mấy năm qua sống vất vả, tự nhiên trông già hơn trước rất nhiều. Bà cụ nhìn thấy mà đau lòng là chuyện bình thường.

Tô Tình pha một ly mạch nha ấm mang đến, nói: "Sư mẫu, người đừng buồn. Hiện tại mọi chuyện chỉ là tạm thời. Người đã được khôi phục danh dự rồi, lẽ nào thầy lại còn xa ạ?"

"Đứa con ngoan, sư mẫu biết chứ. Sư mẫu chỉ là thấy ông ấy già đi nhiều quá, nên không kìm được." Bà Đường nghẹn ngào nói.

"Sư mẫu yên tâm. Thầy cũng không phải chịu quá nhiều hành hạ. Dân làng bên này chất phác, không hỗn loạn, hung bạo như bên ngoài. Giờ thầy vẫn còn khỏe mạnh. Đợi sau này có sư mẫu chăm sóc, bồi bổ, thầy sẽ lại khỏe mạnh như xưa thôi!" Tô Tình an ủi.

Những lời này an ủi bà cụ rất nhiều, khiến lòng bà nhẹ nhõm hẳn. Đúng vậy, ông cụ còn có thể gánh nặng như vậy, chứng tỏ sức khỏe không đến nỗi tệ. Vất vả thì chắc chắn là vất vả, nhưng đợi khi ông được phục hồi, bà có thể chăm sóc ông chu đáo.

"Sao còn pha cho sư mẫu cái này? Giờ con đang mang thai, con mới là người cần ăn uống bồi bổ. Sư mẫu không cần đâu." Bà Đường lúc này mới nhìn thấy ly mạch nha, cười nói.

"Mấy phiếu định mức sư mẫu đưa toàn là thứ tốt, không thiếu những đồ dinh dưỡng như này. Ngày mai con sẽ bảo Thế Quốc đi mua ít về. Sư mẫu cứ việc dùng." Tô Tình cười đáp.

Bà Đường mỉm cười, không từ chối tấm lòng tốt ấy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.