Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu - Chương 136: Độc Sát

Cập nhật lúc: 04/09/2025 10:55

Thương Vãn đúng lúc vỗ về. Nàng xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ: "Đợi nhà xây xong, sẽ cho ngươi một phòng riêng."

Chu Húc liếc nàng một cái, vì tủi thân, đôi mắt mèo long lanh một tầng nước, bĩu môi miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi."

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngủ nhiều sẽ mau khỏi." Thương Vãn đỡ hắn nằm sấp xuống: "Lát nữa Thạch Đầu sẽ giúp ngươi vệ sinh cá nhân, ôm ngươi đến phòng riêng ngủ."

Chu Húc vươn tay nắm lấy cánh tay Thương Vãn.

Thương Vãn cúi đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

"Ta... ta..." Chu Húc ngập ngừng hồi lâu, nặn ra mấy chữ với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ngày mai ta muốn ăn thịt."

Hắn không có tiền, nhưng hắn đã cố gắng mặt dày rồi.

Thiếu gia nhỏ chưa từng nghĩ có ngày mình lại phải phiền não vì không có thịt ăn.

Đứa nhỏ xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng bàn tay nhỏ nắm chặt cánh tay Thương Vãn, cứ như thể Thương Vãn không đồng ý hắn sẽ không buông tay vậy.

"Được." Thương Vãn gỡ bàn tay nhỏ của hắn xuống, véo véo má hắn: "Có thể ăn thịt, ăn bao nhiêu sẽ ghi vào sổ sách cho ngươi, sau này trả lại."

"Được, đều ghi vào sổ sách, ta muốn ăn vịt bát bảo." Đôi mắt mèo của Chu Húc cong lên, so với việc ăn không ở không, cách ghi nợ này hắn dễ chấp nhận hơn, đưa ra yêu cầu cũng thẳng thắn hơn.

"Không có vịt bát bảo, có gì ăn nấy, không nhận gọi món." Thương Vãn vỗ hắn, tiểu tử này được đằng chân lân đằng đầu lợi hại thật đó.

Chu Húc tủi thân bĩu môi: "Không thể đi mua sao?"

"Không thể." Thương Vãn đắp lên người hắn một lớp chăn mỏng: "Nhắm mắt ngủ đi, trong mơ có tất cả."

Chu Húc: ...Hừ!

Thương Vãn đẩy Lục Thừa Cảnh ra ngoài, trước tiên đi xem con dê cái.

Con dê cái từ sáng sớm đã biếng ăn, có vẻ như bị bệnh rồi.

Đây là lương thực quan trọng của con cái nhà mình, Thương Vãn cho dê cái uống một giọt nước linh tuyền, giờ nhìn lại hình như đã khỏi rồi, cỏ khô trong máng ăn đã được ăn sạch sành sanh.

Thêm cỏ khô vào máng ăn của dê cái và bò vàng, Thương Vãn tiện tay hái hai đóa hoa dại màu vàng nhỏ, cài lên tóc mai của Lục Thừa Cảnh.

Nàng ra vẻ nghiêm túc ngắm nghía một lát, gật đầu: "Ừm, rất kiều diễm."

Ngữ khí tràn đầy bất lực, song chàng vẫn không đưa tay gỡ bông hoa xuống.

Thương Vãn cúi người vuốt ve hai đóa hoa nhỏ bên tóc mai chàng, ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào khóe mắt ửng đỏ của hắn: “Từ nãy đến giờ cứ trưng ra vẻ mặt không vui, sao vậy, lo đám thích khách kia tìm đến tận cửa à?”

“Quả thực có lo lắng.” Trước mặt Thương Vãn, Lục Thừa Cảnh cố gắng thành thật: “Nhưng không phải lo lắng bọn thích khách, mà là kẻ đứng sau bọn chúng.”

Chàng nắm lấy tay Thương Vãn, khẽ bao trọn trong lòng bàn tay: “Mũi tên sáng có thể phòng, mũi tên lén lút lại dễ đả thương người.”

“Không đến mức đó đâu.” Thương Vãn nghĩ rất thoáng, khuyên chàng: “Ít lo nghĩ đi, lo nghĩ nhiều sẽ mau già, còn mọc thêm nếp nhăn nữa đấy.”

Thường ngày chàng vẫn lo lắng mình sẽ trở nên xấu xí mà bị nương tử bỏ rơi.

Thương Vãn chọc chọc má của con hồ ly nhà mình: “Sao không nói gì vậy?”

Lục Thừa Cảnh thở dài: “Ta đang nghĩ làm sao mới có thể trường sinh bất lão.”

“Chàng thật sự muốn biến thành hồ ly tinh à?”

“…” Lục Thừa Cảnh: “Nương tử có từng nghe một câu nói này không, ‘Người lấy sắc để hầu hạ người khác, ắt không bền lâu’.”

Thương Vãn trong lòng khó hiểu: “Vậy thì sao?”

Lục Thừa Cảnh ngước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.

Thương Vãn mơ hồ cảm nhận được một tia hương vị của kẻ phụ bạc, nàng chớp chớp mắt, mới nhận ra câu nói vừa rồi của Lục Thừa Cảnh là đang ám chỉ mình.

Nhưng… nàng thích ngắm mỹ nam thì sao chứ? Mỹ nam thật là dễ coi mà, có chút sở thích thì không được ư?

Nàng cũng đâu có gom hết về nuôi đâu, sao lại thành phụ bạc rồi?

“Khụ khụ, trường sinh bất lão là không thể đâu, đừng nghĩ nữa.” Thương Vãn chuyển đề tài: “Một lát nữa ta phải vào núi một chuyến, tìm dấu vết của đám thích khách kia. Chàng cứ ngủ trước đi, đừng chờ ta.”

Vạn vật tĩnh lặng, trăng dần lên cao.

Động vật kiếm ăn đêm bắt đầu bò ra khỏi hang, đôi mắt xanh biếc tìm kiếm mục tiêu giữa rừng cây.

“Vậy, con từ đâu chui ra vậy?” Thương Vãn cúi đầu nhìn bé Viên Viên tròn tròn đang tinh nghịch, đôi mắt mở to tròn xoe.

Đứa bé này không phải nên ngủ với Tiểu Hoàn sao? Sao lại chạy vào núi từ lúc nào?

Viên Viên há miệng cười he he, phủi đi lá cỏ dính trên khuôn mặt nhỏ, bò qua ôm lấy bắp chân của nương thân, cái m.ô.n.g nhỏ ngồi hẳn lên giày nàng, quyết tâm làm vật treo.

Thương Vãn bất đắc dĩ bế bé lên, bóp bóp khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé: “Nói đi, muốn làm gì?”

Đêm hôm không ngủ, chắc chắn là muốn gây chuyện.

Viên Viên rướn người tới, thân mật hôn chùn chụt lên mặt nương thân mình, sau đó ngón tay nhỏ chỉ về phía sâu trong rừng núi: “Đó!”

Trong núi của bé, có thứ đáng ghét chui vào!

Muốn nương thân giúp đỡ!

Thương Vãn ôm bé phóng lên không trung, giẫm cành đạp lá, chạy vút đi vài trượng.

Phương hướng Viên Viên chỉ không ngừng thay đổi, hai mẹ con cuối cùng dừng lại trên đỉnh một cây đại thụ cao gần sáu trượng.

Bàn tay nhỏ của Viên Viên uốn cong, chỉ xuống phía dưới.

Thương Vãn tung mình nhảy xuống, nhẹ nhàng như mèo, đáp xuống cành cây gần mặt đất nhất, cành cây thậm chí không hề rung động dù chỉ một chút.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện phía dưới toàn là t.h.i t.h.ể của các loài động vật nhỏ.

Bốn phía không người, nhảy xuống cây, Thương Vãn một tay ôm đứa con nhà mình, một tay ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể.

Viên Viên cũng nhíu mày nhỏ, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn.

Trừ con hươu chỉ còn nửa thân mình, các con vật c.h.ế.t còn lại đều không có vết thương ngoài, nhưng mép miệng lại có bọt trắng.

“Trúng độc sao?” Thương Vãn khẽ lẩm bẩm một câu, đang định kiểm tra kỹ hơn, tai nàng chợt bắt được tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng từ xa đến gần.

Thân hình nàng thoáng một cái, lại nhảy lên cây, một tà áo xanh ẩn mình hoàn hảo vào giữa những tán lá rậm rạp.

Viên Viên ngoan ngoãn không phát ra tiếng động. Một cánh tay ôm cổ nương thân, một tay che miệng nhỏ, cúi đầu tò mò nhìn xuống.

Một người nam nhân mặc y phục đen, bịt mặt bằng khăn đen, lọt vào tầm mắt. Dưới ánh trăng mờ ảo, con d.a.o găm trong tay hắn phản chiếu ánh sáng u ám, nhìn thôi đã thấy vô cùng sắc bén.

Thân hình người nam nhân cao lớn, đi lại gần như không tiếng động.

Hắn cảnh giác nhìn quanh, kiểm tra từng xác động vật một, nhưng không phát hiện chút dị thường nào.

“Hại lão tử phải chạy một chuyến vô ích!” người nam nhân tức giận đá bay xác con thỏ rừng trước mặt, miệng bất mãn lẩm bẩm: “Rõ ràng nghe thấy có tiếng động ở đây, tên tiểu tử thối chạy nhanh thật.”

người nam nhân tìm kiếm xung quanh một lượt, thậm chí còn nhìn lên trên đầu, nhưng vẫn không phát hiện ra gì.

Hắn bực tức đá vào thân cây hai cái, sau đó quay về đường cũ.

Viên Viên lập tức buông bàn tay đang che miệng, nắm lấy vạt áo của nương thân kéo kéo, muốn xuống.

Thương Vãn không động, chỉ hất cằm ra hiệu xuống dưới gốc cây.

Viên Viên cúi đầu nhìn xuống, tên nam nhân kia đã quay lại, đi thêm một vòng nữa mới rời đi.

Viên Viên chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ chỉ xuống, giờ có thể xuống được rồi chứ?

Thương Vãn lắc đầu, ôm bé đổi sang một cái cây khác ẩn nấp.

Không lâu sau, tên nam nhân kia lại quay lại, thẳng tắp đi đến dưới gốc cây mà hai mẹ con vừa trốn, mũi chân nhón nhẹ một cái liền nhảy lên cây, dùng d.a.o găm đ.â.m chọc loạn xạ.

Con d.a.o găm sáng loáng thỉnh thoảng lại lọt ra giữa những cành lá rậm rạp, khiến Viên Viên trợn tròn mắt, bàn tay nhỏ vô thức ôm chặt cổ nương thân.

Thương Vãn an ủi vuốt ve cái đầu nhỏ của bé, đợi đến khi tên nam nhân kia cuối cùng cũng bỏ cuộc rời đi, nàng mới ôm nữ nhi nhảy xuống cây, tiếp tục kiểm tra những xác động vật kia.

Đúng là c.h.ế.t vì trúng độc.

Chuyện gì mà lại đi đầu độc những con vật nhỏ này vậy?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.