Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu - Chương 167: Ngụy Tạo
Cập nhật lúc: 04/09/2025 10:58
Lời kia vừa dứt, ánh mắt mọi người tức khắc đồng loạt đổ dồn về phía Lục Thừa Cảnh.
Chẳng trách vừa rồi cứ cảm thấy có điều không ổn — Lục tú tài ban nãy còn ngồi trên xe lăn, giờ lại có thể tự mình bước ra!
Viên Mộc Sinh trợn mắt há mồm, suýt nữa con ngươi cũng rớt ra ngoài.
Thương thế của Lục Thừa Cảnh nghiêm trọng đến nhường nào, hắn là người rõ ràng nhất. Hôm qua còn đích thân tới tìm hắn kê thuốc ngâm chân, cớ sao hôm nay đã có thể tự nhiên đi lại?
Chẳng lẽ y thuật của hắn còn vượt qua cả danh y?
Lục Thừa Cảnh không buồn để tâm đến ánh mắt soi xét của đám đông, chỉ thản nhiên nhìn về phía Đơn Đại Quân, mở miệng hỏi:
“Tri huyện đại nhân đã phái các ngươi tới, hẳn là trong tay đã có chứng cứ rồi chứ?”
Đơn Đại Quân gật đầu, cũng không giấu giếm:
“Có nhân chứng.”
Hắn nghiêng người, ra hiệu cho một trung niên nam tử mặc áo vải xanh bước ra, trịnh trọng giới thiệu:
“Người này từng tận mắt thấy phu thê các ngươi đem tài vật bị mất của Lục phủ đi cầm cố tại hiệu cầm đồ.”
Lục Thừa Cảnh đưa mắt đánh giá trung niên nam tử kia, thong thả hỏi:
“Là vật gì?”
“Là một món trang sức.” Người nọ đáp, “Tỳ hưu điêu khắc từ hồng ngọc, bên trên có khắc huy hiệu Lục phủ. Tại hạ từng hầu hạ trong Lục phủ suốt hai mươi năm, tuyệt đối không thể nhìn nhầm.”
Lục Thừa Cảnh lại hỏi tiếp:
“Vậy món vật kia giờ đang ở đâu?”
Người kia liền đáp:
“Hai người các ngươi không bằng lòng với giá của chưởng quỹ nên chưa cầm cố. Hiện tại vật ấy hẳn vẫn còn trong tay các ngươi.”
Ánh mắt hắn đảo qua căn nhà mới xây bên cạnh, giọng chắc nịch:
“Lục phủ thất lạc không ít đồ, chỉ cần khám xét, tất sẽ tìm ra.”
Sau cơn ngạc nhiên ban đầu, Lưu quản sự cũng dồn sự chú ý vào việc tìm kiếm tang vật, yêu cầu Đơn Đại Quân dẫn người khám xét nhà, tìm ra tang vật.
Đơn Đại Quân cười áy náy với Lục Thừa Cảnh và Thương Vãn, lệnh của quan huyện, hắn chỉ có thể tuân theo.
Thương Vãn cười như không cười nhìn Lưu quản sự đang đắc ý, nói với Đơn Đại Quân: “Nếu không tìm thấy thì sao? Có tính là vu cáo không?”
“Không tìm thấy đương nhiên tính là vu cáo.” Đơn Đại Quân trong lòng không tin Thương Vãn và Lục Thừa Cảnh sẽ trộm đồ của Lục phủ.
Hắn biết Thương Vãn võ nghệ cao cường, lo lắng Thương Vãn làm chuyện hồ đồ, vừa như nhắc nhở vừa như cảnh cáo, “Đây là lệnh của tri huyện đại nhân, người cản trở công vụ, đều bị trượng phạt.”
Thương Vãn vốn không định ngăn cản, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ giận dữ muốn đánh người.
Lục Thừa Cảnh phối hợp ôm lấy nàng, thấp giọng khuyên nhủ, cuối cùng cũng không để Thương Vãn thực sự xông ra đánh người.
Đơn Đại Quân đưa cho Lục Thừa Cảnh một ánh mắt cảm kích, dù sao nếu thật sự đối đầu với Thương Vãn, hắn chỉ có phần bị đánh, hảo cảm gây dựng trước đó lại phải trở về con số không, không đáng.
Để đáp lại thịnh tình, hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ, khi vào khám xét có thể lục lọi, nhưng không được làm hư hại đồ đạc.
Quan sai phân tán khám xét, Lưu quản sự cũng dẫn người vào giúp tìm, Tiểu Hoàn và Thạch Đầu lo lắng bọn họ lục lọi lung tung, mỗi người cầm một con d.a.o phay theo sau mấy người kia.
Dao phay tối qua mới mài, lưỡi d.a.o sáng choang, vừa nhìn đã thấy rất sắc bén.
Lưu quản sự không hiểu sao bắp chân run rẩy, phải dựa sát vào hai hộ vệ mới cảm thấy khá hơn.
Hai hộ vệ vốn muốn uy h.i.ế.p hai người, nhưng Thương Vãn ném ra hai viên đá nhỏ, hai hộ vệ lập tức quỳ xuống tại chỗ, nào còn dám làm càn?
Nam nhân trung niên nọ rụt cổ lại, không dám nhiều lời, vội vã chạy theo sau Đơn Đại Quân, phải đứng ra chỉ điểm tang vật.
Lúc quan sai tiến hành khám xét, dân làng liền xôn xao bàn tán. Phần lớn đều không tin Thương Vãn cùng người nhà lại làm ra chuyện trộm cắp như vậy.
Chu Thẩm chỉ biết thở dài, xây nhà mới đáng lẽ phải vui biết bao, vậy mà chuyện vui lại bị hủy hoại như thế.
Hà Tứ chỉ nháy mắt với hai đồ đệ, bảo hai người vào giúp trông chừng.
Sở Húc che đôi tai nhỏ tròn vo lẩm bẩm, đôi mắt mèo đầy vẻ tinh quái.
Viên Viên gật đầu nhỏ thật mạnh, cưỡi Tiểu Hôi rời đi.
Thương Vãn nhờ Dung nương tử giúp tiếp đãi khách, lát nữa đợi quan sai khám xét xong, sẽ khai tiệc bình thường.
Nửa canh giờ sau, khám xét kết thúc.
Các quan sai lục tung trong ngoài, nhưng tất cả những vật bị mất mà Lục phủ đã báo cáo, không tìm thấy một món nào.
Thấy vậy, Lưu quản sự âm thầm nháy mắt với người nam nhân trung niên, người nam nhân trung niên hiểu ý, lùi bước, rụt cổ muốn chui vào nhà.
“Ê, căn phòng đó đã khám rồi, ngươi chạy lung tung làm gì?” Cao Nham bước tới theo sát, một tay túm lấy gáy áo của người nam nhân trung niên, dùng sức kéo hắn ra ngoài.
“Thả ra!” Người nam nhân trung niên giãy giụa, nhưng sức lực hoàn toàn không địch lại, ngược lại còn làm rơi đồ giấu trên người xuống.
Lưu quản sự vội vàng cúi xuống nhặt, Sở Húc không biết từ khi nào đã đến, nhanh như khỉ nhặt lấy rồi chạy ra ngoài, trao đồ vào tay Thương Vãn.
Người nam nhân trung niên làm rơi một cây trâm vàng, đầu trâm đính hai viên ngọc trai Đông Châu tròn đầy, Lục Thừa Cảnh vừa nhìn đã nhận ra đây là đồ của Lục phu nhân.
Không gì khác, chàng từng thấy Lục phu nhân đeo không chỉ một lần. Hơn nữa, tất cả trang sức của Lục phu nhân đều có ký hiệu, ngay ở cuối trâm, khắc một bông hoa mai nhỏ xíu.
Cây trâm vàng này cũng có.
Đây là thấy không tìm được đồ, muốn vu oan hãm hại.
Thương Vãn tiện tay đưa trâm vàng cho Đơn Đại Quân, “Đây là trang sức của Lục phu nhân, xin hãy giúp trả về chủ cũ.”
Đơn Đại Quân nhìn ký hiệu hoa mai ở cuối trâm, nào có thể không hiểu đây là muốn vu oan hãm hại, mặt hắn lập tức đen sầm, trừng mắt nhìn Lưu quản sự một cái thật mạnh.
Hắn phất tay, chỉ vào Lưu quản sự và đám người của hắn, “Bắt chúng lại, mang về gặp đại nhân.”
Các nha dịch không cho Lưu quản sự cơ hội biện giải, xông lên bịt miệng trói lại.
Làm loạn một hồi như vậy, Đơn Đại Quân cũng không còn tâm trạng ăn tiệc, chỉ muốn mau chóng trở về giao việc.
Thương Vãn đang định giữ khách lại, thì người nhà họ Lâm vẫn đứng ngoài quan sát bấy lâu nay bắt đầu làm trò.
Lâm thôn trưởng lấy ra khế ước nhà đất, xin Đơn Đại Quân làm chủ, giúp đuổi Thương Vãn và đám người đó, những kẻ ác chiếm nhà của mình, ra khỏi thôn.
“Ngươi nói bậy, đây là nhà của ta! Khi nào thì thành của ngươi rồi?” Thạch Đầu sốt ruột nhảy ra, muốn bổ Lâm thôn trưởng một đao.
Ánh mắt lướt qua cổ Lâm thôn trưởng, Tiểu Hoàn sờ vào lưỡi d.a.o vẻ mặt âm trầm. Chỉ dựa vào hai tờ giấy mà muốn hái quả, khinh!
Dân làng cũng thấy Lâm thôn trưởng làm quá đáng, rõ ràng là nhà của nhà tú tài, sao lại thành của nhà họ Lâm rồi?
Mọi người nhao nhao lên tiếng, chỉ trích nhà họ Lâm.
“Khế ước nhà đất ở trong tay cha ta, nhà và đất đương nhiên đều là của nhà ta. Đồ của nhà ta, không đến lượt người ngoài chỉ trỏ.” Lâm Kiến Sơn đắc ý nhếch cằm lên, ánh mắt đầy ác ý b.ắ.n thẳng vào Thương Vãn.
Không ngờ khế ước nhà đất vẫn luôn nằm trong tay bọn họ phải không?
Nhà có sửa tốt đến mấy thì sao, cuối cùng chẳng phải vẫn là của nhà bọn họ sao.
Ha ha ha, hắn chờ xem nữ nhân độc ác này khóc lóc thảm thiết!
Thương Vãn liếc hắn một cái, như thể nhìn một kẻ ngốc.
Vẻ đắc ý của Lâm Kiến Sơn khựng lại, Lâm thôn trưởng cũng nhíu mày, trực giác mách bảo có gì đó không ổn.
Sao đôi Phu thê này lại không hề hoảng sợ?
Trong lòng ông ta đập thình thịch, đối diện với đôi mắt hạnh tựa cười như không của Thương Vãn, dự cảm chẳng lành ập thẳng lên não.
Giây tiếp theo, hành động của Thương Vãn đã chứng thực suy đoán của ông ta.
Chỉ thấy Thương Vãn từ trong tay áo lấy ra hai tờ giấy.
Một tấm phòng khế, một tấm địa khế.
Lâm Kiến Sơn lập tức trợn tròn mắt, "Không thể nào! Trong tay ngươi chắc chắn là giả!"
"Là thật hay giả, cứ đối chiếu là biết ngay." Thương Vãn cười đưa phòng khế và địa khế cho Đan Đại Quân, nhờ hắn phân biệt.
Đan Đại Quân đặt hai bản địa khế cạnh nhau để so sánh, liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối. Lại nhìn hai bản phòng khế, trên mặt hắn lập tức hiện vẻ giận dữ.
Hắn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm thôn trưởng, "To gan lớn mật! Dám cả gan giả mạo quan ấn, người đâu, trói bọn chúng lại, cùng dẫn về giao cho đại nhân xử trí!"