Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu - Chương 28: Giấu Kín Thân Phận
Cập nhật lúc: 04/09/2025 10:44
Viên Mộc Sinh cân nhắc kê đơn thuốc, Thương Vãn bảo Thạch Đầu đi cùng hắn về nhà lấy thuốc.
Chờ hai người ra khỏi cổng viện, Thương Vãn vẫy tay gọi Tiểu Hôi, dẫn nó cùng đi vào sương phòng phía Tây.
Lục Thừa Cảnh ngồi trên giường, một đầu tóc đen rũ xuống, làm nổi bật sắc mặt đặc biệt tái nhợt. Hắn thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay phải không có chút tri giác nào, thần sắc không thể nhìn ra hỉ nộ.
“Có nhìn nữa cũng không nhìn ra được bông hoa nào đâu.” Thương Vãn vỗ vỗ Tiểu Hôi, Tiểu Hôi đi về phía Lục Thừa Cảnh, mũi hít hít ngửi mùi trên người hắn.
Lục Thừa Cảnh nhìn con sói xám bên chân, ngẩng đầu nhìn Thương Vãn: “Ta vốn không hay biết, nàng lại có thể thuần hóa sói.”
“Chẳng phải là không có cơ hội thể hiện sao?” Thương Vãn ngồi xổm xuống vuốt ve đầu Tiểu Hôi, bảo nó ra sân chơi.
Chờ Tiểu Hôi rời đi, Thương Vãn ngồi xuống bên cạnh Lục Thừa Cảnh, đưa tay lấy một lọn tóc đen rủ trên vai hắn, véo nhẹ ở đầu ngón tay mà đùa nghịch.
Lục Thừa Cảnh liếc thấy bằng khóe mắt, hơi không tự nhiên mà động đậy.
Thương Vãn nâng mắt nhìn hắn: “Vết thương trên người ngươi, là ai đánh?”
Lục Thừa Cảnh: “Nha dịch.”
“Ngươi đã bị định tội, nha dịch chẳng cần phải dùng cực hình bức cung nữa.” Thương Vãn lấy đuôi tóc lướt qua lòng bàn tay, ngữ khí nhẹ nhàng, “Ta đoán xem, kẻ mua chuộc nha dịch xuống tay với ngươi có liên quan tới... Lục gia?”
Đồng tử Lục Thừa Cảnh co rút, bàn tay trái đặt trên mép giường sưởi vô thức siết chặt, đầu ngón tay dần tái nhợt.
“Xem ra ta đoán đúng rồi.” Thương Vãn buông tóc chàng, ngả người ra sau, “Lục Thừa Cảnh, chàng giấu ta, chẳng lẽ còn muốn trở về Lục gia tiếp tục làm Tam thiếu gia của chàng sao?”
Lục Thừa Cảnh mơ hồ nhận ra Thương Vãn đang tức giận, chàng nghiêng đầu nhìn sang.
Khóe môi Thương Vãn khẽ cong, “Nếu chàng muốn về Lục gia chịu tội, ta sẽ không ngăn cản. Chúng ta hòa ly, Viên Viên theo ta.”
“Ta không định trở về.” Lục Thừa Cảnh nói khẽ, “Lục gia không phải là nơi tốt đẹp gì.”
“Vậy vì sao chàng lại giấu ta?”
Ánh mắt Lục Thừa Cảnh lướt qua Thương Vãn, mím môi nói: “Lục gia có ân sinh thành dưỡng dục với ta, những vết thương này coi như đã trả xong. Sau này ta với Lục gia không còn bất kỳ liên quan gì nữa. Ta biết nàng có bản lĩnh, nhưng kiến nhiều cắn c.h.ế.t voi, Lục gia không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
Thương Vãn nghe hiểu, khóe mắt đuôi mày ánh lên ý cười: “Chàng đang lo cho ta sao?”
Lục Thừa Cảnh quay mặt đi, hồi lâu sau mới khẽ “ừm” một tiếng.
Thương Vãn trong lòng xuôi ý, đưa tay nắm lấy một lọn tóc dài của Lục Thừa Cảnh, “Ta có thể không tính sổ với Lục gia, nhưng chàng phải đền bù cho ta.”
Lục Thừa Cảnh: ?!
Đây là cái logic cường đạo gì vậy?
“Quay lại đây, nhìn ta.” Thương Vãn kéo kéo tóc Lục Thừa Cảnh, đợi chàng quay đầu mới nói: “Ta vì cứu chàng ra mà bôn ba khắp nơi, chân muốn gãy cả rồi, chàng không có chút biểu thị nào sao?”
Lục Thừa Cảnh: “……Đa tạ.”
Thương Vãn khẽ tặc lưỡi: “Lời cảm ơn của chàng khiến ta cảm thấy sự bỏ ra của ta thật rẻ mạt quá.”
“Nàng muốn thế nào?”
“Kia kìa.” Nàng chỉ vào má phải mình, “Hôn một cái.”
Bận rộn mấy ngày rồi, phải chiếm chút tiện nghi chứ.
Lục Thừa Cảnh: “……”
“Con cái đều sinh rồi, hôn một cái cũng không chịu?” Thương Vãn nhìn vành tai chàng đỏ ửng, cái tên này ở đây giả bộ thiếu niên ngây thơ gì chứ?
Lục Thừa Cảnh nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, u u nói: “Chúng ta chưa từng viên phòng.”
Thương Vãn: ?
Thương Vãn: !!
Chết tiệt! Bại lộ rồi!
Trong ký ức của nguyên chủ sao lại không có?
Thương Vãn điên cuồng lục lọi trong ký ức của nguyên chủ, ký ức của nguyên chủ có nhiều chỗ trống, vì các đoạn ký ức cơ bản liên kết được nên trước đây nàng không mấy chú ý, không ngờ bên trong lại chôn một quả b.o.m lớn.
Cái áo giáp của nàng!
Thương Vãn ngây người, “Không viên phòng, Viên Viên từ đâu ra? Chàng nuôi ngoại thất?”
Người phụ nhân này thật dám nghĩ!
“Không có ngoại thất.” Mặt chàng đen như đáy nồi, “Viên Viên là ta nhặt về từ đống nạn dân.”
“Nhưng ta nhớ ta từng sinh con mà.” Thương Vãn ngoan cường siết chặt “áo giáp”, “Đứa bé đâu?”
“Chưa đầy hai tháng thì bệnh nặng qua đời, nàng lo sợ bị mẫu thân trách phạt, liền cầu xin ta ôm một đứa bé lớn bằng tuổi về nuôi.”
Thương Vãn im lặng một lúc, khẽ hỏi: “Chúng ta không viên phòng, ta sao lại sinh con được?”
Lục Thừa Cảnh: “Nàng nói xem?”
Thương Vãn nhìn đỉnh đầu chàng, luôn cảm thấy như thấy một mảnh đồng cỏ xanh ngát.
“À thì, chàng cũng thật độ lượng ha.”
Giúp gian phu nuôi con, lòng này rộng lượng đến mức không giới hạn sao?
Khóe mắt Lục Thừa Cảnh giật mạnh, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra: “Đừng giả vờ nữa, nàng căn bản không phải Thương Vãn.”
Nàng chẳng qua chỉ muốn chiếm chút tiện nghi, sao “áo giáp” lại rơi mất rồi?
Oa oa oa, lỗ nặng.
“Ta thực ra bị mất trí nhớ.” Thương Vãn cố gắng nói tròn vành rõ chữ, “Thạch Đầu nói với chàng rồi chứ, lúc bị đuổi khỏi Lục gia ta bị đụng đầu, tỉnh dậy liền không nhớ nhiều chuyện nữa. Còn võ công này thì là...”
Lục Thừa Cảnh lặng lẽ nhìn Thương Vãn bịa chuyện.
Thương Vãn không bịa nổi nữa, ngả người ra sau nằm vật ra giường sưởi, buông xuôi.
Ánh cười trong mắt Lục Thừa Cảnh thoáng qua rồi mất, chàng nghiêng đầu nhìn người phụ nhân đang buông xuôi kia, “Thương Vãn gả cho ta không phải tự nguyện. Đêm tân hôn, nàng đã nói rõ với ta, nàng có người trong lòng, và đã cùng người đó có quan hệ Phu thê.”
Thương Vãn nhướng mày: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thì...” Lục Thừa Cảnh thoáng thấy khuôn mặt hoảng loạn bi thương ấy thấp thoáng trước mắt, chậm rãi nói:
“Ta cùng nàng ước pháp tam chương, nàng chỉ cần làm tròn bổn phận Tam thiếu phu nhân, hiếu kính công công bà bà, hòa thuận cùng tẩu thiếp, chờ người trong lòng nàng đến đón, ta liền viết một tờ hưu thư để nàng rời đi.”
Thương Vãn kéo nhẹ cánh tay chàng, Lục Thừa Cảnh liền thuận theo lực kéo ngả người nằm xuống, mái tóc đen mượt buông xõa. Thương Vãn vươn tay khẽ gạt sang một bên, sợ tóc chàng bị đè.
“Vậy đứa con của nàng ấy là?”
“Đương nhiên là của người trong lòng nàng ấy.” Lục Thừa Cảnh nghiêng đầu nhìn Thương Vãn: “Đã có quan hệ Phu thê, việc mang thai cũng không có gì lạ.”
Thương Vãn tặc lưỡi, thầm nghĩ nàng đã hiểu vì sao nguyên chủ lại một lòng mong Trọng Thành Hoành đến đón nàng thoát khỏi biển khổ rồi.
Có lẽ là để không làm phu thê thực sự với Lục Thừa Cảnh, nguyên chủ đã chọn tự tay đưa chuôi d.a.o vào tay Lục Thừa Cảnh. Bề ngoài thì nàng đã thắng cược, Lục Thừa Cảnh chọn giúp nàng, nhưng yêu cầu của Lục Thừa Cảnh lại không hề dễ dàng thực hiện.
Nguyên chủ song thân đều mất, nói là gả, kỳ thực là bị người huynh trưởng tham tiền bán vào Lục gia. Huynh trưởng cầm một khoản tiền rồi đưa cả nhà bỏ đi xa, từ đó bặt vô âm tín.
Nguyên chủ không có ngoại gia chống lưng, tam phòng trong phủ lại không được yêu mến, nguyên chủ đối mặt với người của đại phòng và nhị phòng chẳng phải chỉ có phần bị bắt nạt sao? Càng đừng nói đến còn có một bà bà ngày ngày đặt ra quy củ cho nàng.
May mắn là có Lục Thừa Cảnh, người cộng sự này nguyện ý che chở nàng đôi chút, bằng không những ngày tháng của nguyên chủ thật đúng là ăn khổ qua dưới gốc cây hoàng liên, đắng lại càng đắng hơn.
Thương Vãn đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên nàng và Lục Thừa Cảnh gặp nhau trong ngục, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nếu đã không phải phu thê thật sự, chàng cũng biết có người kia, vì sao thấy thư lại tức giận đến vậy? Lại còn chạy đến khách điếm bắt gian? Chàng rỗi hơi quá sao?”
Ánh mắt Lục Thừa Cảnh lấp lánh, có chút không tự nhiên.
Thương Vãn nghĩ đến một khả năng, lập tức đen mặt: “Chàng lừa ta!”
“Ta chẳng qua là thuận theo lời nàng mà nói tiếp.” Lục Thừa Cảnh bị Thương Vãn trừng mắt đến mức vô cớ chột dạ.
Thương Vãn giơ tay nhéo má chàng kéo sang hai bên, ngữ khí mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Chàng từ đầu đến cuối đều không tin ta là Thương Vãn, nhìn ta diễn trò trước mặt chàng, rất vui sao?”