Xuyên Thành Tứ Muội Mỗi Ngày Ăn Uống Vui Vẻ Xem Mỹ Nhân Cãi Nhau - Chương 239
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:31
"Làm sao vậy?" Minh Huyên thấy nhóc con đột nhiên ôm lấy mình, nàng cúi người xuống bế cậu bé lên, cười hỏi.
Dận Nhưng lắc đầu, nhìn Minh Huyên và nói: "Cô muốn sau này di mẫu sẽ là người giàu có nhất trong cung, không cần phải hâm mộ người khác nữa."
"Không cần nha!" Minh Huyên chọt lên trán cậu bé, nhìn vào hai mắt cậu bé, cười nói: "Ta không muốn trở thành người giàu nhất đâu, có đủ bạc xài là được rồi."
Tuy rằng Minh Huyên có mục tiêu và lý tưởng rộng lớn, nhưng trở thành người giàu có nhất thì quá thu hút sự chú ý, nàng lại không muốn như vậy.
"Vậy di mẫu muốn bao nhiêu bạc mới đủ xài?" Dận Nhưng tò mò hỏi.
Minh Huyên im lặng suy nghĩ một lúc, căn cứ vào số bạc mà nàng có hiện tại, cùng với khoản cung phụng hàng năm của Hách Xá Lý phủ, hoàn toàn dư dả cho nàng dưỡng lão, nhưng...
Nhìn con thốn kim thú (/) trong ngực, Minh Huyên chợt bi ai phát hiện, số bạc mà nàng có thể chu cấp cho cậu bé dường như cực kỳ eo hẹp.
(/) thốn kim thú (吞金兽): có nghĩa là thú nuốt vàng, chỉ những người trẻ luôn tiêu tiền của phụ mẫu.
Nếu thật sự phải đi đến một bước đó, nàng cũng không hy vọng sẽ kéo thấp mức sống của hài tử này.
Minh Huyên duỗi tay xoa đầu cậu bé, nói với giọng chắc nịch: "Bạc hiện tại đã đủ rồi."
Dận Nhưng vẫn có chút nghi ngờ hỏi lại: "Thật sự đủ rồi sao? Có đủ để ăn Phật nhảy tường mỗi ngày hay không?"
Minh Huyên nghe vậy thì cười lớn nói: "Món này thỉnh thoảng ăn một lần là được rồi, sao có thể ngày nào cũng ăn được chứ? Hoàng a mã của con cũng không xa xỉ như vậy, có được không?"
Dận Nhưng thở dài rồi nói: "Nói cũng phải, ngay cả cô cũng không muốn ăn trứng gà mỗi ngày." Nếu như nhất định phải ăn, xin hãy đưa cho cậu bé ba văn hai cái.
Minh Huyên vỗ vỗ sống lưng của cậu bé, nói thật, nàng cũng mơ hồ cảm giác được dụng ý của Khang Hy, thứ mà hắn mong mỏi nhất vào lúc này chính là một chữ ổn. Nếu không thì tại sao sau khi an bài Tào Dần đến phía nam rồi mới tìm cơ hội thu thập Ngụy Châu. Còn không phải là muốn ổn định Tào gia à?
"Hoàng a mã nói hiện tại trong triều không phải ai cũng nghe theo ngài, tướng ở ngoài tiền tuyến, lệnh vua ra, có thể không theo, đánh trận tốn kém rất nhiều. Nhưng không phải ai cũng muốn mau chóng đánh cho xong trận. Chính vì như vậy, có một số chuyện nhất định phải hoãn lại, làm hoàng đế cũng không dễ dàng." Dận Nhưng vòng tay ôm cổ Minh Huyên, thở dài nói.
Cậu bé phải rối rắm chuyện này rất lâu thì hoàng a mã mới chịu nói.
Những chuyện này khiến Dận Nhưng rất phiền lòng, nhưng chỉ có thể lặng lẽ nói cho di mẫu nghe.
Cậu bé cho rằng hoàng a mã là người lợi hại nhất thiên hạ này, nhưng bây giờ chợt nhận ra, cho dù hoàng a mã rất lợi hại, nhưng hoàng đế cũng có rất nhiều phiền não, có quá nhiều người không thật tâm nghe theo mệnh lệnh của ngài.
Thậm chí ngài còn phải chu toàn với người mà mình chán ghét.
Minh Huyên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, đối với một hài tử mà nói, vấn đề như thế này quá mức nặng nề.
Nàng chỉ ôm cậu bé, nhẹ giọng phụ họa: "Đúng vậy, để làm một hoàng đế tốt rất khó. Nhưng một vị hoàng đế tốt lại là phúc lợi của thiên hạ bách tính."
"Hoàng a mã của ta là một vị hoàng đế tốt." Dận Nhưng đột nhiên nói với giọng chắc nịch.
Minh Huyên gật đầu, ấn Dận Nhưng vào n.g.ự.c và khẳng định: "Đúng đúng đúng!"
Trên con đường trưởng thành của hài tử có rất nhiều phiền não, Minh Huyên không thể thay cậu bé giải quyết từng vấn đề một, mà nói thật thì nàng cũng giải quyết không nổi.
Nàng có thể lắng nghe những chuyện khiến cậu bé phiền lòng và an ủi cậu bé, nhưng nhiều hơn nữa thì phải dựa vào cậu bé tự mình khắc phục.
Dận Nhưng gác đầu lên cổ Minh Huyên và muốn nghe nàng kể chuyện xưa.
Minh Huyên nhìn ngôi sao trên bầu trời, thuận miệng kể cho cậu bé nghe về chuyện Ngưu Lang Chức Nữ.
"Tiên nữ cũng bất cẩn quá, sao có thể tùy tiện tắm dưới sông chứ? Không biết rụt rè chút nào." Chuyện xưa vừa mới bắt đầu, Dận Nhưng đã trực tiếp phê phán.