Xuyên Thành Tứ Muội Mỗi Ngày Ăn Uống Vui Vẻ Xem Mỹ Nhân Cãi Nhau - Chương 267
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:33
Dận Nhưng đưa tay ôm Minh Huyên, nhớ đến lời dặn dò tha thiết của di mẫu, kể cả khi bọn họ được thị vệ vây quanh bảo hộ, di mẫu vẫn dùng dây thừng buộc hai người họ lại với nhau.
Trong lòng tiểu thái tử chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc.
Trong khi hai người đang ôm nhau khóc, phỉ nhổ hành vi của kẻ bắt cóc và những kẻ mua người, phủ doãn của phủ Thuận Thiên cũng mang người chạy tới.
Từ xưa đến nay, kẻ bắt cóc là loại người bị ghét nhất trên đời, mặt mũi hai kẻ bị bắt và đồng bọn của chúng đều xám như tro, không chỉ bị bá tánh xung quanh phỉ nhổ, còn có phụ mẫu của hài tử bị bắt cóc cũng công lên muốn tính sổ với bọn chúng.
Sau khi phủ doãn của phủ Thuận Thiên tới, ông ta hỏi thăm những người xung quanh để nắm rõ tình hình, trong lúc nhất thời, bên ngoài cực kỳ náo nhiệt.
"Để bọn họ điều tra kỹ một chút, động tác thành thạo và phối hợp ăn ý như vậy, chắc chắn không phải là lần đầu." Minh Huyên nghiêng đầu nói với Lương Cửu Công.
Lương Cửu Công cung kính đáp lời, hai người đều vô cùng ăn ý không nói đến chuyện của hoàng thượng, tiểu thái tử chỉ quan tâm đến mấy kẻ bắt cóc cũng không chú ý, không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ quái.
Chỉ có tiểu Dận Nhưng thở dài một tiếng khi nhìn thấy người của phủ Thuận Thiên áp giải ác nhân rời đi.
Đến khi cậu bé quay đầu lại, phát hiện hoàng a mã vốn ở bờ sông đã không thấy đâu nữa, tò mò hỏi: "Hoàng a mã đâu rồi ạ?"
Sắc mặt Lương Cửu Công rất tự nhiên, ông ta nhìn Minh Huyên đang nhàn nhã phẩm trà, hạ giọng nói: "Nô tài sẽ phái người đi xem thử."
"Lương công công, thời gian cũng không còn sớm, nếu người của ngươi tìm được hoàng thượng thì hỏi một chút, bữa trưa hôm nay dùng ở đâu? Hồi cung hay là ở ngoài cung?" Minh Huyên phụ hoạ nói.
Nàng vừa dứt lời, Khang Hy mặt mũi xanh mét cũng trở lại.
"Hoàng thượng, người sao vậy? Người bị rơi xuống nước sao?" Minh Huyên ôm thái tử lui xuống một bước, giống như đang sợ hãi.
Khang Hy liếc mắt nhìn hai người, thấy đôi mắt của cả hai đều đỏ, trên mặt Dận Nhưng còn có nước mắt. Bảo Thành của hắn là một hài tử kiên cường, rất ít khóc. Khang Hy thấy vậy, vội vàng quay đầu nhìn Lương Cửu Công.
Lúc này, Lương Cửu Công mới nhanh chóng bẩm báo chuyện thái tử tinh mắt nhìn thấu kẻ bắt cóc đang bắt cóc hài tử.
Thái tử nhất thời xúc động, thậm chí còn bật khóc.
Minh Huyên cực kỳ bội phục kỹ năng diễn xuất của Lương công công.
"Hoàng thượng, mấy kẻ bắt cóc này thật đáng ghét, ta và thái tử nhìn chằm chằm, vậy mà bọn chúng vẫn có thể nghĩ ra cách chuồn êm, còn nữa, đồng bọn của chúng vô cùng thành thạo đổ tội cướp hài tử cho Tôn thin vệ, bá tánh trên đường cũng bị chúng kích động đối phó với mấy người Tôn thị vệ, thần thiếp và thái tử bị dọa sợ muốn chết." Minh Huyên vội vàng nói.
Dận Nhưng cũng gật gật đầu, sau đó quan tâm hỏi: "Hoàng a mã, người làm sao vậy?"
Đến khi Khang Hy trầm mặt không nói không có việc gì, Dận Nhưng mới lau nước mắt trên mặt, nói: "A mã của hài tử đó biết mình đã đánh nhầm người, lập tức quỳ xuống tạ lỗi với Tôn thị vệ, ngạch nương của hài tử đó cũng ôm con mình không đứng dậy nổi. Hoàng a mã, kẻ bắt cóc chính là trứng thối xấu xa nhất trên đời."
Khang Hy nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng dễ nhìn hơn một chút, hắn đồng ý với Dận Nhưng, nhất định sẽ bắt hết những kẻ bắt cóc đó.
Nếu trước đây từng phạm tội, cho dù đào ba thước đất cũng phải cứu những hài tử bị chúng bắt về, nghiêm trị tất cả những kẻ liên quan, tuyệt đối không tha cho bất kỳ kẻ nào.
"Bảo Thành biết hoàng a mã là người lợi hại nhất!" Dận Nhưng nín khóc mỉm cười, cao hứng ca ngợi hoàng a mã.
Minh Huyên cũng vội vàng nói: "Hoàng thượng dĩ nhiên là người lợi hại nhất trong thiên hạ."
Từ khóe mắt, Lương Cửu Công nhìn thấy sắc mặt Khang Hy đã dịu lại, ông ta không nhìn Minh Huyên, nhưng trong lòng lại âm thầm nâng cao vị trí của Vĩnh Thọ cung.