Xuyên Thành Tứ Muội Mỗi Ngày Ăn Uống Vui Vẻ Xem Mỹ Nhân Cãi Nhau - Chương 302
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:35
Việc cho Thập Nhất a ca vào ở Dục Khánh cung đã được quyết định, nhưng sau khi sáu tuổi thì phải quay về chỗ ở của a ca. Ban ngày thái tử có thể qua thăm đệ đệ, nhưng đêm vẫn phải quay về ở Càn Thanh cung.
Minh Huyên trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Khang Hy.
Một đứa trẻ năm tuổi nuôi dưỡng một đứa trẻ khác, thế mà ngài cũng yên tâm?" Minh Huyên không thể tưởng tượng được nói.
Vị hoàng đế này cũng quá không đáng tin cậy rồi đấy! Thập Nhất a ca cũng là nhi tử ruột của hắn mà! Chứ đâu phải là món đồ chơi!
Khang Hy bình tĩnh ăn mì, nói: "Có bà vú, ma ma và các cung nữ thị vệ, sao lại không yên tâm?"
Hai mắt Minh Huyên mở to hơn nữa, bà v.ú có thể so sánh được với phụ mẫu sao? Kiểu người vô trách nhiệm này thật cặn bã!
Chờ đến khi bọn họ bắt đầu ăn mì mà mình đã gọi, Minh Huyên mới phục hồi lại tinh thần.
Ngự Thiện phòng biết Khang Hy và thái tử đều đang ở Vĩnh Thọ cung, sao có thể chỉ chuẩn bị mì thịt bò cho một mình Minh Huyên, thậm chí còn có thêm rất nhiều món ăn kèm.
Thấy hai người kia đều đã bắt đầu ăn, Minh Huyên cũng ăn theo, lần này thực sự rất đói bụng.
Nhưng vừa mới ăn được hai miếng, Minh Huyên lại có chút không yên lòng nhìn Dận Nhưng nói: "Nuôi dưỡng một đứa trẻ không phải là chuyện đơn giản, không những phải quan tâm chuyện ăn mặc, ở, đi lại của nó mà còn phải suy xét đến sở thích của nó, không chỉ cần có đủ thời gian mà còn phải bỏ công sức và tinh lực... Hay là con suy nghĩ lại đi?"
"Không cần, cô có thể!" Dận Nhưng liếc mắt nhìn hoàng a mã một cái, khẳng định nói.
Quả thực không thể tưởng tượng được, hoàng a mã thế lại có ý nghĩ muốn sắp xếp người ở trong Vĩnh Thọ cung.
Hậu điện phía tây Vĩnh Thọ cung là Cổn Cổn, hậu điện phía đông là mình, các nhĩ phòng phía sau là mấy người Xuân Ny tỷ tỷ, rốt cuộc không thể chứa được những người khác nữa.
Cho dù là đệ đệ của mình, cũng tuyệt đối không thể!
Minh Huyên còn muốn khuyên nhủ thêm nữa, nhưng Khang Hy lại đột nhiên đưa một đĩa thịt bò rau trộn về phía này, đặt trong tầm tay của Minh Huyên.
Hắn mở miệng nói: "Lúc ăn và ngủ không được nói chuyện."
Sao Khang Hy có thể không biết để một đứa trẻ năm tuổi nuôi một đứa trẻ khác là chuyện không thực tế, nhưng hôm nay thấy nhi tử đau lòng khổ sở như vậy, hắn nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý rồi.
Sau khi đồng ý, Minh Huyên lại cảm thấy thực ra điều này cũng có vẻ khả thi.
Các nữ nhân khác, ngay cả biểu muội cũng chỉ quan tâm trong chốc lát khi hắn đi đến đó mà thôi, những thời điểm khác đều là các bà v.ú chăm sóc.
Nếu đã là như vậy, có ngạch nương hay không quan trọng gì chứ?
Ít nhất Dận Nhưng sẽ thật lòng quan tâm đến Thập Nhất, sẽ không bao giờ hại nó, không phải sao?
Hơn nữa Dận Nhưng căn cơ nông cạn, có một đệ đệ giúp đỡ cũng tốt.
Đói bụng suốt cả ngày, Dận Nhưng cảm thấy ăn bát mì này quá thoải mái, ngay cả thịt cũng không ăn nhiều, chỉ ăn một chén lớn mì, sau đó hạ lệnh trục khách với hoàng a mã của mình.
"Tiểu Thập Nhất vẫn đang ở Càn Thanh cung, hoàng a mã trở về đi!" Dận Nhưng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói với Khang Hy.
Nhìn vào đôi mắt sưng vù không ngừng chớp chớp của nhi tử, Khang Hy thở dài một tiếng, xoa xoa đầu cậu bé, hỏi Minh Huyên: "Trong cung nàng có thiêu mỡ tiêu sưng không?"
"Dùng muỗi ngâm nước đá đắp lên một chút thì sẽ ổn thôi, thái tử vẫn còn nhỏ tuổi, bớt dùng thuốc thì hơn." Minh Huyên trả lời nói.
Nghe vậy, Khang Hy gật gật đầu, còn muốn dặn dò hai câu nhưng lại bị nhi tử trực tiếp đẩy ra ngoài.
Hắn thở dài một tiếng, vừa bước ra tới cửa lại nói với Dận Nhưng: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày để đôi mắt khoẻ loại, ngày kia nhất định phải đọc sách."
Nhi tử đau lòng vì hắn quan tâm quá mức đến những đứa trẻ khác, Khang Hy vừa đau vừa vui sướng.