Xuyên Thành Tứ Muội Mỗi Ngày Ăn Uống Vui Vẻ Xem Mỹ Nhân Cãi Nhau - Chương 473
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:47
Thoạt nhìn có vẻ giống như đang đoan trang ngồi ở đó, thỉnh thoảng nhét một thứ gì đó vào trong miệng, vô cùng thích ý!
Dận Thì khó hiểu bước về phía trước, sau đó nghe thấy hoàng a mã nói sẽ giúp mình sắp xếp một màn đấu võ trên lôi đài.
Xét về võ công, Dận Thì tự nhận mình là người giỏi nhất trong số các huynh đệ, nhìn cung nhân nhanh chóng dựng lôi đài, cậu bé sảng khoái đồng ý.
Khang Hy nhìn thấy hai nhi tử hoà thuận đứng chung một chỗ, khoé môi nhếch lên, cười nói: "Nếu Dận Thì có thể giành chiến thắng, năm sau cho dù trẫm đi đâu đi nữa, cũng sẽ để con tuỳ giá!"
Tuỳ giá? Xuất cung?
Hai mắt Dận Thì sáng rực lên.
Cho dò là thế tử quận vương Mông Cổ hay là thị vệ trong cung, Dận Thì dựa vào sức lực mạnh mẽ, trực tiếp đánh bại hết người này đến người khác.
"Đại ca uy vũ!" Dận Nhưng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Kể từ lần trước, khi đại ca đột nhiên giữ chặt mình và nói rằng sau này cậu bé sẽ không tranh giành với mình nữa, tình cảm giữa hai huynh đệ dường như đã trở nên hoà thuận giống như khi còn bé.
Nạp Lan Dung Nhược đã trở lại trong triều, cầm chén rượu lên nhìn hai huynh đệ đứng chung một chỗ từ xa, cúi đầu buồn bực uống rượu!"
"Hoàng a mã, năm sau ngài đi đâu cũng đừng quên nhi tử đấy!" Tỷ thí võ công trên võ đài khó tránh khỏi sẽ bị thương, nhưng nghe mọi người xung quanh hoan hô và cả văn võ triều đình tán thưởng, Dận Thì cảm thấy cả người tràn ngập sức lực.
Khang Hy đưa cho cậu bé một cái khăn, cười nói: "Trẫm đã từng nói dối bao giờ chưa? Huynh đệ hai đứa đi xuống nói chuyện đi!"
Dận Thì mang theo tâm trạng nhảy nhót được Dận Nhưng nhẹ nhàng đỡ ngồi xuống.
Dận Chân cũng nhanh chóng chạy đến, ngồi xuống trước mặt Dận Nhưng, thốt ra khỏi miệng những từ ngữ khen ngợi không hề trùng lắp, khiến Dận Thì nghe thấy cũng buông lỏng chân mày, cả người tung tăng nhảy nhót.
Dận Nhưng tiện tay cầm lấy hà bao trong tay đệ đệ, lấy ra một miếng bò khô nhét vào trong miệng, cười nói: "Đại ca luyện tập suốt nhiều năm như vậy, quả thực không luyện tập vô ích."
"Ngươi xưa đã từng nói..." Dận Chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn họ, đột nhiên mở miệng nói.
"Người xưa đã từng nói, đệ mau ngậm miệng lại đi!" Nhị công chúa Ninh Sở Cách sau khi được xếp thứ tự lại một lần nữa bỗng xuất hiện từ sau lưng, kéo đệ đệ Dận Chỉ ra, nịnh nọt nhìn Dận Thì nói: "Đại ca, năm sau hoàng a mã đi ra ngoài, huynh đừng quên muội đấy!"
"Đây chẳng phải là đầu quả tim của hoàng a mã sao? Nếu muội muốn đi, được thôi, tự mình cầu xin đi!" Dận Thì nhướn mày, đắc ý nói.
Sắc mặt của Ninh Sở Cách lập tức thay đổi, bây giờ có bé đã biết cái gọi là đầu quả tim này chẳng qua cũng chỉ là hoàng a mã thuận miệng nói thôi, thế mà mình lại đắc ý nhiều năm như vậy.
"Nếu Nhị tỷ tỷ không nói, làm sao hoàng a mã có thể biết Nhị tỷ muốn đi đâu?" Dận Nhưng lấy hai miếng thịt cuối cùng ở trong hà bao nhét vào miệng cùng một lúc, nhắc nhở nói, mối quan hệ giữa cậu bé và Nhị tỷ vẫn luôn không tệ lắm.
Thái tử vừa dứt lời, Tam công chúa Tề Bố Sâm lập tức phụ hoạ nói: "Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta đi cầu xin hoàng a mã, hoàng a mã sẽ không từ chối đâu!"
Thái hoàng thái hậu vừa mới ngồi một lát đã không thể chịu được nữa, trực tiếp gọi Minh Huyên trở về cùng mình.
Minh Huyên lập tức đi theo.
"Bây giờ nhìn mấy đứa nhỏ kia, trong lòng ta cũng vui mừng, trẻ con nhà chúng ta càng ngày càng nhiều." Thái hoàng thái hậu không ngồi kiệu mà chậm rãi đi dạo.
Minh Huyên đi theo bên cạnh bà, nghe bà lải nhải nói đến chuyện của mấy đứa nhỏ, đột nhiên phát hiện thái hoàng thái hậu thực sự già rồi, kể từ khi hoàng thái hậu rời cung, cảm giác già nua này biểu hiện ra vô cùng rõ ràng, không những thường xuyên lặp đi lặp lại lời nói của mình mà còn dễ quên.