Xuyên Thành Tứ Muội Mỗi Ngày Ăn Uống Vui Vẻ Xem Mỹ Nhân Cãi Nhau - Chương 591
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:55
Dận Đường là thương nhân trời sinh, thực ra rất hào phóng, từ chuyện cậu bé chia sẻ số tiền mình kiếm được cho Dận Nga, Minh Huyên đã biết, bây giờ cậu bé chỉ đang hưởng thụ niềm vui kiếm tiền, vì thế trong mắt cậu bé, tất cả những thứ có thể sinh lời đều là tiền.
"Ngươi là biết đến, bổn cung không yêu quản sự nhi, hài tử hiểu chuyện nghe lời, bổn cung còn có thể bồi bọn họ trò chuyện, nếu là... Bổn cung hôm kia hái được cái quả táo ăn, tiểu cửu đều mau khóc." Minh Huyên đối với Nghi Phi nói lời nói thật.
Nghi phi cúi đầu đỏ mặt, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Tiểu Cửu để nương nương lo lắng rồi."
Nói xong, nàng ta còn nhấn mạnh nói: "Hôm kia Tiểu Cửu trở về cho người truyền lời với người trong nhà, bảo bọn họ đưa mấy sọt táo tiến cung, có lẽ là cho nương nương." Nói đến đây, Nghi phi không thể nói được nữa, thật muốn khóc.
"Bổn cung biết, nó đã nói rồi." Minh Huyên trả lời.
Thực ra mình ăn hay không không quan trọng, dù sao những thứ trong nông trường của mình càng tốt hơn nữa, nhưng táo dành cho thái tử lại không thể thiếu, nhưng của Tiểu Tứ lại không thể động vào. Những gì cậu có thể động vào chỉ là những thứ hoàng a mã của cậu bé muốn năm ngoái, hơn nữa cậu bé không thể kiếm ít hơn.
Nghĩ đến đây, thực ra người bị hại cũng chỉ có Khang Hy nên Minh Huyên không từ chối.
Sau khi biết được điểm mấu chốt của mình, Dận Đường lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo sẽ không để nàng thiếu ăn.
Nghi phi thực sự không thể ngồi yên được nữa, nhi tử của mình quá mất mặt... Một nhi tử đã như vậy, nếu đưa đến thêm một người nữa... Không cần nhìn vào sắc mặt của hoàng quý phi, Nghi phi cũng biết nàng không vui.
Mặc dù nói đưa hay không cũng không phải do các nàng làm chủ, nhưng khi biết rõ đối phương không muốn, Nghi phi cũng không yên tâm lắm.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Nghi phi, Minh Huyên lắc đầu, tạo nghiệt, từ trước đến nay Nghi phi luôn là một người kiêu ngạo, bây giờ không những quỳ xuống trước mặt mình mà còn nói mấy lời mềm mại, tất cả đều vì con cái.
Nhưng hôm nay Nghi phi đến đây cũng nhắc nhở Minh Huyên rằng, Vĩnh Thọ cung không thể thu nhận tất cả những đứa trẻ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì mình phải làm sao?
"Nàng yên tâm, trẫm tin tưởng nàng." Sau khi nghe Minh Huyên từ chối, Khang Hy lập tức trả lời, không một chút do dự.
Sắc mặt Minh Huyên cứng đờ, nàng biết ngay cẩu hoàng đế này sẽ không từ bỏ việc áp bức mình mà, nhưng nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi, đã nhận nhiều như vậy rồi, cũng không tiện bỏ sót một đứa. Chỉ là nếu không có lợi lộc gì, lần này đừng hòng mình sẽ dễ dàng nhả ra!
Cho dù Khang Hy nói hết những lời hay ý đẹp, Minh Huyên cũng chưa từng cho hắn một nụ cười.
Mãi đến khi Khang Hy lại phái người đưa mấy rương sách đến, Minh Huyên mới cảm thấy "miễn cưỡng" có thể tiếp thu, nhưng Vĩnh Thọ cung nhất định phải có thêm mấy y nữ thường trú, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng không được giận chó đánh mèo lên người mình.
Khang Hy ấn tư ấn và ký tên vào bản cam kết, sâu sắc cảm thấy vì con cái, hình như mình trả giá hơi nhiều?
"Ngay cả con của ngài mà ngài còn cảm thấy mệt mỏi, dựa vào cái gì lại muốn thần thiếp..." Minh Huyên nghe Khang Hy cảm khái, trực tiếp lẩm bẩm nói.
Khang Hy mở to mắt, đang định tức giận thì lại nhìn thấy Minh Huyên cất tờ giấy cam kết kia vào trong tráp, bên trong có một chồng giấy giày cộp, nhất thời cảm thấy những lời này cũng không có gì sai cả.
Tiểu Thập Nhất nhập học, Tiểu Thập Nhị và Tiểu Thập Tam cũng đã đến lúc, bởi vì ít hơn chỉ mấy tháng nên Khang Hy vung tay lên nhét vào hết vào trong.
Tiểu Thập Nhị là do một thứ phi Vương thị trong cung Kính tần Vương Giai thị sinh ra, nhỏ hơn Tiểu Thập Nhất bốn tháng. Mấy năm nay Kính tần không con không sủng, nhưng ưu điểm là thành thật an phận nên Khang Hy đang giao Tiểu Thập Nhị cho nàng ta chăm sóc.