Xuyên Thành Tứ Muội Mỗi Ngày Ăn Uống Vui Vẻ Xem Mỹ Nhân Cãi Nhau - Chương 84
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:20
Dận Nhưng đang chia sẻ niềm vui của mình với hoàng ngạch nương, nghe thấy câu nói này mặc dù cậu bé không nỡ nhưng vẫn cung kính đặt tập họa xuống ngẩng đầu nói: "Liệt tổ liệt tông... ở trên trời, Bảo Thành sẽ... chăm chỉ ăn cơm... cố gắng sớm trưởng thành, chia sẻ gánh nặng với... hoàng a mã. Hoàng ngạch nương, tập tranh này... để lại đây, bồi người và ca ca..."
Nghe xong lời này, Khang Hy hơi chột dạ, nhưng lúc rời khỏi vẫn không hề do dự ra hiệu cho Lương Cửu Công mang theo.
Lúc rời khỏi Phụng Tiên điện có tin tình báo trong quân, Dận Nhưng ngoan ngoãn đề xuất muốn đi Vĩnh Thọ cung, hoàng a mã nên lấy quốc sự làm trọng.
Khang Hy ban ngự thiện cho Vĩnh Thọ cung, bảo Lương Cửu Công đích thân đưa thái tử qua đó.
"Lễ vật... Bảo Thành rất thích, nhưng con... muốn để nó lại cho... hoàng ngạch nương... và Thừa Hỗ ca ca." Sau khi đến Vĩnh Thọ cung, Dận Nhưng nhào vào lòng Minh Huyên giải thích.
Minh Huyên gật đầu với Lương Cửu Công, đợi sau khi ông ta quay người mới sờ hai b.í.m tóc của cậu bé theo thói quen. Những việc làm ngây thơ hồn nhiên của đứa bé luôn rất dễ khiến người khác cảm động, nàng cười nói: "Đã tặng cho điện hạ rồi thì chính là đồ của điện hạ."
"Bảo Thành... cũng thích." Dận Nhưng thực sự rất thích, đến ngọc bội song long mà hoàng a mã tặng cậu bé cũng không thích đến vậy.
Minh huyên kéo cậu bé đến thư phòng, đưa những bức vẽ tạm được nhưng không dùng đến cho cậu bé nói: "Con đừng chê, những bức họa này không đạt, ta định để lại tự mình xem, con thích thì đều cho con."
Dận Nhưng cúi đầu xem bức họa, mắt sáng lên hưng phấn gật đầu.
Minh Huyên còn định nói thêm vài câu nhưng thái giám chuyên cho Cổn Cổn ăn sốt ruột đứng trước cửa gọi nàng nên Minh Huyên vội vàng đi xem.
"Chủ tử, cả sáng nay Cổn Cổn không ăn uống gì, nô tài có làm thế nào nó cũng không chịu ăn." Tiểu thái giám vội đến sắp khóc rồi.
Chăm sóc cho Cổn Cổn là việc mà cậu ta thích nhất suốt bao nhiêu năm tiến cung. Cổn Cổn đáng yêu ngoan ngoãn lại dính người, nhìn Cổn Cồn khiến cho cậu ta chẳng còn cảm thấy phiền não gì nữa.
Minh Huyên ngây người lập tức đi vào trong hàng rào. Vừa vào bên trong, một đống tròn vo màu trắng đen lập tức xông ra ôm lấy chân Minh Huyên liều mạng cọ.
Nàng cúi đầu ôm nó lên, Minh Huyên đã biết nguyên nhân rồi, gần đây nàng thường xuyên đút Cổn Cổn ăn táo, không ngờ nó ăn đến nghiện luôn rồi...
"Nhóc con... xem ra ta phải trồng cây hoa quả cho ngươi rồi." Minh Huyên nhìn dáng vẻ vội vàng của nó mà dở khóc dở cười.
Bây giờ ở Đại Thanh loại táo phổ biến là quả trôm quý, thịt quả mềm mại dễ nát, mà Cổn Cổn lại thích táo phương tây giòn xốp, hiện nay còn chưa du nhập vào Trung Quốc. Minh Huyên ấn đầu nghĩ xem có cách nào có thể sử dụng được không.
Hình ảnh quả trôm quý:
Cho Cổn Cổn ăn xong, vuốt ve nó mấy cái, Minh Huyên mới nhớ đến Dận Nhưng bị mình bỏ quên ở thư phòng, nàng hơi chột dạ.
Minh Huyên không bao giờ dùng bàn tay đã vuốt ve Cổn Cổn sờ Dận Nhưng, vì vậy sau khi rửa tay thay ngoại bào trở lại thư phòng thì kết quả là nhìn thấy một nhóc con nghiêm mặt đang ngồi đó.
"Sao vậy?" Minh Huyên nhìn vẻ mặt cực kì tức giận của nhóc con hiếu kì hỏi.
Dận Nhưng hừ một tiếng quay đầu không thèm nhìn di mẫu xấu xa nữa.
Minh Huyên tiến lên định kéo cậu bé liền bị cậu bé tránh đi.
"Cái này chỉ là dùng để luyện tay mà thôi." Nàng đang định nói tiểu hài tử như vậy sẽ không được ai yêu thích, dư quang liếc qua đống tranh để trên bàn đều là Cổn Cổn, Minh Huyên hiểu ra cười giải thích: "Dù sao thì vẽ con là phải vẽ đẹp nhất đúng không?"
"Mới không phải đâu." Dận Nhưng thật sự rất tức giận, sinh thần mình mới có quà vì sao con gấu trúc kia cũng có? Lại còn nhiều như vậy?
Minh Huyên dỗ một lúc lâu cũng không dỗ được, vốn nàng định không quan tâm nữa, nhưng nghĩ đến dù sao hôm nay dù sao cũng là sinh thần của cậu nhóc, không có yến tiệc thì thôi lại còn bị đụng quà.
Vì vậy nàng lại tiếp tục dỗ một lúc lâu, hứa rất nhiều lần đảm bảo sau này có thời gian sẽ vẽ một tập dày hơn cho cậu bé, không vẽ Cổn Cổn mới miễn cưỡng khiến cậu bé lộ ra nụ cười.
Mệt quá đi!
Cái gì gọi là tự chuốc khổ vào người? Đây không phải là vậy sao...
Minh Huyên chọc chọc đầu cậu nhóc than thở nói: "Tuổi không lớn mà tính tính đúng là không nhỏ."
Dận Nhưng gạt ngón tay của Minh Huyên ra chu môi nói: "Di mẫu nói... thích Bảo Thành nhất..."