Xuyên Thư: Mỹ Nhân Yếu Mềm Thời Tận Thế - Chương 126
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:15
Còn chưa đợi ánh mắt sắc lẹm của Quý Tinh Hàn phóng tới, Trần Cương đã kêu lên một tiếng quái dị, nhát như thỏ đế mà trốn sau lưng Triệu Nhu.
Trốn xong, lá gan lại to ra, cậu ta lại gào lên như sợ thiên hạ không loạn: “Tình hình của hai người bây giờ, không biết đã lén lút qua lại với nhau bao lâu rồi, không kết hôn thật sự khó mà cho qua chuyện!”
“Kết hôn đi!”
“Yêu đương mà không cưới đều là chơi lưu manh!”
“Dù có là lão lưu manh thì cũng phải kết hôn, không thể làm gương xấu cho chúng tôi được a!”
“Kết hôn kết hôn kết hôn!”
“……”
Trong phòng khách lập tức vang lên một tràng cười vang.
Tạ Vũ Phỉ là người la hò hăng nhất.
Ngay cả Sở Lâm vừa mới giả vờ nghiêm mặt dạy dỗ mọi người cũng không nhịn được, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Triệu Nhu tính cách điềm tĩnh, phải rất khó khăn mới kiềm chế được để không bật cười thành tiếng, cô lặng lẽ đưa tay véo vào bên hông cậu ta rồi vặn một cái thật mạnh, đau đến mức cậu ta lại “Oái” lên một tiếng.
Trần Cương rất ấm ức: “Em véo anh làm gì, chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Rõ ràng vừa rồi em còn đề nghị tổ chức đám cưới tập thể, nói là nếu chị Sở Sở và anh Hàn không chịu kết hôn, còn muốn mọi người cùng nhau gây áp lực nữa cơ mà!”
Không ngờ Trần Cương lại phản ứng lớn như vậy, nói năng hùng hồn đến thế, chỉ thiếu điều đem hết bí mật của mình ra kể sạch sành sanh. Triệu Nhu thực sự cạn lời, mặt đỏ bừng, lại dùng sức giẫm lên chân cậu ta một cái.
Trần Cương: “……”
Bạn gái yêu dấu của mình muốn bóc phốt mình thì phải làm sao? Chịu đựng thôi! Nếu không thì còn muốn kết hôn nữa không?!
Bị mọi người làm ồn, cả Diệp Sở Sở và Quý Tinh Hàn đều có chút ngây người.
Vậy là…
Đến cả Quý Tinh Hàn cũng không ngờ, những người này lại rảnh rỗi đến mức cố tình đến đây để chặn anh! Rõ ràng trước đây đều rất “biết điều”, biết anh buổi tối nghỉ ở phòng Diệp Sở Sở, sợ làm họ xấu hổ nên thường phải 9 giờ sáng mới qua.
Hôm nay, không biết là đã ăn gan hùm mật gấu gì, hay là tin tốt nước rút khiến họ quá phấn khích, thật là gan to bằng trời.
Nhưng mà chuyện kết hôn…
Quý Tinh Hàn đưa tay lên ho khan một tiếng, đôi mắt đen đầy mong đợi nhìn về phía Diệp Sở Sở: “Anh thấy họ nói đám cưới tập thể cũng không tồi, em thấy sao? Bây giờ là mạt thế, tài nguyên khan hiếm, hôn lễ không cần làm hết lần này đến lần khác, vẫn là đám cưới tập thể thích hợp nhất.”
Lời vừa dứt, anh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao có thể dễ dàng nói ra những lời này như vậy?
Anh còn chưa cầu hôn.
Chưa chuẩn bị gì cả, lẽ ra phải chuẩn bị tốt mọi thứ.
Như vậy có phải là quá qua loa không, có phải sẽ khiến cô cảm thấy mình không được tôn trọng, cảm thấy anh không đủ yêu cô không?
Trong nháy mắt, ánh mắt của Quý Tinh Hàn liền thay đổi. Một người dù có bình tĩnh lý trí đến đâu, trước mặt người mình yêu nhất, vào giờ phút này cũng khó có thể giữ được cảm xúc. Anh đang định mở miệng nói mình chỉ thuận miệng nhắc đến, hoặc trực tiếp lái sang chuyện khác, thì đã nghe người bên cạnh lên tiếng.
“… Được.” Diệp Sở Sở mím môi cười, không do dự mà gật đầu.
Tại sao phải từ chối?
Tuy ý thức thế giới đã tìm cách che mắt sự dòm ngó của quy tắc thế giới, tình hình chung hiện tại đã tốt lên, nước biển cũng sắp rút, nhưng hoàn cảnh mạt thế vẫn còn rất khắc nghiệt. Ngày mai và tai nạn, không biết cái nào sẽ đến trước, cô… tại sao phải từ chối một người mà cô yêu sâu sắc?
Tại sao phải từ chối một người cũng yêu cô sâu sắc như vậy?
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Tinh Hàn, cô trong ánh mắt không dám tin nhưng lại mừng như điên của anh, một lần nữa gật đầu mạnh để xác nhận: “Em đồng ý, chúng ta tổ chức đám cưới tập thể đi!”
Bao gồm cô và Quý Tinh Hàn, còn có Sở Lâm và Thẩm Lam, Trần Cương và Triệu Nhu… không chừng, còn có những cặp đôi khác đã vừa mắt nhau, tình cảm đã đến lúc, chỉ là không may không tìm được thời cơ thích hợp, cũng không có khả năng tổ chức hôn lễ, muốn cùng nhau làm đám cưới tập thể.
Đợi lũ lụt hoàn toàn rút đi, đợi căn cứ Hoa Thịnh khôi phục vận hành bình thường, một đám cưới tập thể náo nhiệt có lẽ có thể làm cho cả mùa đông trở nên ấm áp hơn? Đương nhiên, đây cũng chỉ là cô nghĩ trong lòng mà thôi.
Tổ chức hôn lễ, lại còn là đám cưới tập thể, nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ cần một khoảng thời gian không ngắn để chuẩn bị.
Cô… thật ra cũng không phải vội vàng đến thế…
Nghe Diệp Sở Sở đồng ý, tất cả mọi người có mặt đều bật cười.
Bao gồm cả Sở Lâm, người vẫn luôn đóng vai “vật cản”.
Có lẽ, chỉ có một người có chút không vui, thậm chí có thể nói là bực bội.
Thịnh Khinh Vũ một tay nhẹ nhàng xoa bụng, một bên tức giận nhìn Chu Khoa ngồi bên cạnh: “Anh không thấy chúng ta kết hôn quá sớm sao?”
Kết hôn sớm như vậy, không kịp tham gia vào lúc náo nhiệt thế này, cảm thấy thật đáng tiếc!
Chu Khoa: “……”
“Không đáng tiếc, không đáng tiếc!” Tạ Vũ Phỉ lém lỉnh lập tức nói, “Kết hôn quá sớm không sao cả, hai người có thể hẹn nhau cùng làm tiệc thôi nôi cho con mà!”
Thịnh Khinh Vũ: “… Không kịp nữa rồi, chị đây quá nỗ lực, họ thì quá phế, chị lại bị buộc phải đi đầu rồi! Chu Khoa, anh nói xem anh có phải nên sám hối một chút không?!”
Diệp Sở Sở: “……”
Chu Khoa: “……”
Mọi người: “……”
Nước biển rút.
Nhóm Diệp Sở Sở đi đến gần bức tường băng, phát hiện chênh lệch mực nước đã vào khoảng 1 mét rưỡi.
Vì mực nước vẫn chưa đủ thấp, vẫn còn tồn tại nguy hiểm nhất định, để tránh có sinh vật biển biến dị đánh lén lên bờ, phía căn cứ quyết định vẫn giữ lại bức tường băng.
Dù sao sự tồn tại của bức tường băng cũng không có ảnh hưởng gì đến căn cứ, chỉ có tác dụng bảo vệ. Chỉ phiền Quý Tinh Hàn cứ một thời gian lại phải xả nước trong căn cứ ra một lần, để tránh tường băng bị sập do áp lực chênh lệch mực nước hai bên.
Quý Tinh Hàn làm tan chảy bức tường băng thành mấy khe hở nhỏ, để nó không phải chịu quá nhiều áp lực, lúc nào cũng có thể thoát nước ra biển.
Sau đó, anh điều động dị năng hệ Thủy trong cơ thể, dưới sự khống chế của dị năng cường hãn, hai con rồng nước từ trong căn cứ phóng lên trời, bay thẳng ra mặt biển xa xôi, lao xuống biển, tạo nên những cột sóng cao mấy mét.
Tạ Nhiên đứng xem không nhịn được cảm khái: “Anh Hàn mà đi thi nhảy cầu Olympic, chắc chắn là tuyển thủ tạo ra bọt nước lớn nhất.”
Quý Tinh Hàn: “……”
Diệp Sở Sở bật cười.
Khoảng hơn nửa tháng sau, nước biển cuối cùng cũng rút hết.
Các con đường của căn cứ Hoa Thịnh đầy bùn đất, gần như không còn nhận ra được dáng vẻ ban đầu. Các tòa nhà bị nước ngâm, rất nhiều gạch men đã bong tróc, lớp sơn tường cũng phồng rộp, trông đến đau lòng.
Sau khi Sở Lâm dẫn người đi đón những người sống sót ở núi Thanh Nham trở về, hơn bảy vạn người của căn cứ Hoa Thịnh cuối cùng cũng đã hội tụ thành công, gần như không có ai thương vong.
Tất cả mọi người sống sót đều được phân công nhiệm vụ, phải nhanh chóng dọn dẹp, chỉnh trang lại căn cứ Hoa Thịnh, làm cho ngôi nhà chung của mọi người trở nên sạch sẽ, gọn gàng và ấm áp.
Khối lượng công việc rất lớn, nhưng không ai phàn nàn.
Suy cho cùng, tất cả đều là vì chính họ.
Ngôi nhà của họ đã bị lũ lụt nhấn chìm một lần, trở nên bẩn thỉu, nhưng họ tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngôi nhà bẩn thỉu này, mà muốn dùng tốc độ nhanh nhất để biến nó trở lại như xưa.
Dưới sự đồng lòng của bảy vạn người, chỉ trong vòng một tuần, căn cứ Hoa Thịnh đã thay đổi diện mạo.
Thậm chí còn trở nên tốt hơn trước.
Đường phố sạch sẽ, nhà cửa kiên cố, tinh thần của mỗi người dân trong căn cứ đều ngày càng tốt hơn, dù đi trong gió lạnh căm căm cũng tràn đầy sức sống. Đó là vì trong lòng họ có hy vọng, vì đã trải qua kiếp nạn mà trở nên kiên cường hơn.
Tuy có những tổn thất không thể cứu vãn – đặc biệt là về mặt lương thực – khiến người ta cảm thấy rất tiếc nuối.
Ví dụ như mảnh ruộng khoai lang đỏ biến dị mà viện trưởng Cốc Mãn Thương của viện nông học đã gây dựng, sau khi bị ngập nước chỉ cứu được một phần, số khoai lang đỏ còn lại trong đất gần như đã c.h.ế.t hết.
Ví dụ như nấm trắng do Triệu Nhu phụ trách trồng, cô cũng chỉ cứu được một ít, muốn sản xuất lại với số lượng lớn, e rằng ít nhất cũng phải cần một tháng.
Nhưng cũng có tin tốt.
Ví dụ: Khoai lang đỏ biến dị còn sống sót sinh trưởng rất tốt, năm sau trồng xuống là có thể thu hoạch, và khả năng cao là sẽ được mùa. Vấn đề lương thực trong căn cứ xem như đã cơ bản được giải quyết.
Lại ví dụ: Sinh vật biển biến dị ăn cũng khá ngon, dinh dưỡng rất phong phú. Đội đi săn dị năng giả không tìm thấy đối tượng săn b.ắ.n thích hợp ở gần Thanh Thành, hoàn toàn có thể lái hàng không mẫu hạm ra ngoài để săn sinh vật biển biến dị.
Trong lần đi săn đầu tiên, các dị năng giả của căn cứ Hoa Thịnh đã đại thắng trở về, mang về không ít chiến lợi phẩm. Người dân trong căn cứ nói đùa rằng thực đơn trên bàn ăn đã từ thú bốn chân chuyển sang cá bơi, và mong chờ các dị năng giả lần sau sẽ chinh phục bầu trời, họ còn muốn ăn cả chim bay.
Ăn xong lứa sinh vật biển biến dị này, thời gian cũng đã đến Tết Nguyên Đán.
Thời tiết rất lạnh, nhưng không gì dập tắt được sự nồng nhiệt trong lòng.
Tết Nguyên Đán là thời điểm gia đình đoàn tụ, là thời điểm náo nhiệt và vui vẻ nhất trong năm. Tết là bánh chưng, là đoàn viên, là cả nhà ngồi trên sofa xem Gặp Nhau Cuối Năm, cùng nhau bình luận châm chọc, là cùng nhau nói lời chúc mừng năm mới, phát lì xì.
Cái Tết đầu tiên sau khi tận thế ập đến, rất nhiều hạnh phúc bình dị ngày xưa không thể tái hiện, khiến không ít người cảm thấy hoài niệm, thổn thức và tiếc nuối. Thậm chí có không ít người sống sót nhớ đến người thân đã khuất mà lặng lẽ rơi lệ ở một góc khuất. Nhưng cái Tết này cũng có thêm rất nhiều điều mới mẻ.
Tối 30 Tết, trên quảng trường Tự Lực Cường Sinh, từng đống lửa trại bùng cháy hừng hực.
Ngọn lửa màu cam nhảy múa, soi sáng bầu trời đêm, cũng sưởi ấm đêm lạnh.
Trên quảng trường, người ta dựng một màn hình khổng lồ bằng những tấm bạt trắng, dùng máy chiếu để phát lại tuyển tập các tiết mục đặc sắc của Gặp Nhau Cuối Năm những năm trước. Tiểu phẩm khiến người ta cười ha hả, ca múa làm cho tâm trạng vui vẻ, hiệu quả cũng không khác gì tổ chức một chương trình Gala mới.
Vô số người sống sót với nụ cười rạng rỡ tụ tập trên quảng trường, ăn bữa cơm tất niên do căn cứ cung cấp, trò chuyện với bạn bè và người thân bên cạnh. Như vậy đã là một đêm giao thừa hiếm có và hoàn hảo.
Thời gian trôi đến mười giây cuối cùng, sắp đến giao thừa, chuẩn bị chào đón một năm mới.
Trên quảng trường và trong loa phát thanh của căn cứ, đồng loạt vang lên tiếng đếm ngược.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
“……”
“Một!”
“Chúc mừng năm mới!”
Trong tiếng đếm ngược, Quý Tinh Hàn cúi đầu hôn lên trán Diệp Sở Sở.
Diệp Sở Sở nhẹ nhàng đẩy anh ra một chút, nhón chân hôn thẳng lên môi anh.
Dụ Phi Bạch trong bộ đồ tác chiến màu đen dứt khoát giơ tay, “bùm” một tiếng, một quả pháo sáng màu đỏ rực bay vút lên trời, như một viên đạn tín hiệu vô cùng rõ ràng. Trong nháy mắt, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, đẩy cả bữa tiệc lửa trại lên đến cao trào.
Chúc mừng năm mới.