Xuyên Thư Trở Thành Tâm Ma Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm - 25 (1)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:48
Từ Mộ thành đến Vị Thành hơn bốn trăm dặm. Nếu ngự kiếm, chỉ mất vài canh giờ là đến; nhưng nếu đi xe ngựa, đường núi gập ghềnh, dừng rồi lại đi, e rằng phải mất ba, bốn ngày mới tới nơi.
Trên đoạn đường này, giữa rừng núi mịt mùng, có hai tu sĩ Trúc Cơ đang ngự kiếm vòng quanh. Trong tay mỗi người nắm một tấm truy tung bàn, dường như đang truy tìm tung tích của ai đó.
Cả hai dáng vẻ thong dong, thậm chí còn có tâm trạng nói cười nhàn nhã.
“Hắc, chẳng qua là g.i.ế.c một tên phế nhân thôi, vậy mà Sở tứ gia lại chịu mời cả Trúc Cơ tu sĩ ra tay. Đúng là hào phóng a.”
Người kia nhếch môi cười:
“Có tiền ai lại chê? Một chuyến này đúng là việc dễ kiếm, sai sự vừa tốt vừa nhẹ nhàng. … Ân, tìm thấy rồi.”
Theo kim chỉ trên truy tung bàn, sâu trong rừng núi, một thân ảnh mặc cẩm y hoa phục đang chậm rãi bước đi.
Người kia tựa như không còn chút sức lực nào, mỗi bước đi đều khó nhọc vô cùng. Hai tu sĩ Trúc Cơ lấy bức họa Sở tứ gia ban cho ra so sánh, quả nhiên… chính là mục tiêu lần này: Sở Kinh Lan.
Hừ, mặc kệ ngươi từng là thiên chi kiêu tử gì đi nữa, hôm nay cũng chỉ là một phế nhân sắp bỏ mạng dưới kiếm bọn ta, để đầu ngươi đổi lấy ngân lượng.
Nghĩ đến việc kẻ từng đứng ở đỉnh Kim Đan, nay lại phải c.h.ế.t trong tay hai tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như bọn họ, trong lòng liền dấy lên một thứ khoái cảm khó tả.
Đối phó với phế nhân như thế, bọn họ chẳng thèm hạ mình đánh lén. Hai đạo kiếm quang rít gió từ trên cao đáp xuống, chặn thẳng trước mặt Sở Kinh Lan.
“Sở thiếu gia, dừng bước.”
Đột nhiên có hai bóng người chắn ngang đường.
Sở Kinh Lan chẳng những không kinh hoảng, mà ngay cả một tia kinh ngạc cũng không có.
Hắn thật sự dừng bước, đôi mắt nặng nề như giếng cổ lặng im, hờ hững nâng mí mắt, nhàn nhạt quét bọn chúng một cái.
Rõ ràng nghèo túng, mệt mỏi đến tận đây, thế mà ánh mắt hắn lại tựa như từ trên cao nhìn xuống, hờ hững liếc qua, căn bản chẳng thèm để bọn chúng vào mắt.
Ánh nhìn ấy giẫm nát tự tôn một tu sĩ Trúc Cơ, khiến hắn khó chịu cau mày:
“Kêu ngươi một tiếng ‘thiếu gia’, ngươi liền thật sự cho mình vẫn là thiên kiêu Kim Đan sao?”
Sở Kinh Lan thân thể suy nhược, cả hơi thở cũng lạnh lẽo, đi ngang qua bọn chúng như thể chẳng buồn so đo. Ngay cả mở miệng cũng mang vẻ lười nhác khinh thường.
Dáng vẻ như thể đang coi thường này, lại khiến hai tu sĩ vốn định nhục mạ hắn bùng hỏa khí. Một kẻ trực tiếp dí mũi kiếm vào sát mặt hắn, giọng đầy trào phúng:
“Chúng ta là đến lấy mạng ngươi. Sở gia đã không cần ngươi nữa, có thương tâm không, Sở Kinh Lan?”
Mũi kiếm lạnh lẽo kề ngay trước mắt.
Sở Kinh Lan rốt cuộc ngẩng đầu.
Chỉ trong chớp mắt, nét mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Hai tu sĩ tưởng hắn rốt cuộc lộ vẻ sợ hãi, đang muốn khoái trá đùa bỡn thêm, thì lại thấy gương mặt lạnh nhạt kia bỗng cong khóe môi.
Hắn… cư nhiên nở nụ cười.
Sở Kinh Lan vốn tuấn mỹ, một khi mỉm cười lại càng phong hoa tuyệt đại. Nhưng nụ cười này lại khiến tim hai tu sĩ đồng loạt giật thót.
“Ta… nên sợ sao?”
Hắn khẽ nói, giọng điệu lười nhác, nhưng ẩn chứa ý vị nghiền ngẫm khó lường.
Lời nói ấy, khí tức ấy, hoàn toàn trái ngược với tin tức “phế nhân” mà bọn họ nhận được. Một trong hai tu sĩ lập tức sinh lòng cảnh giác, quyết định không dây dưa nữa, vung tay định một kiếm kết liễu hắn.
Nhưng khoảnh khắc đó, hắn bất ngờ đối diện với đôi mắt của Sở Kinh Lan.
Trong mắt đen sâu thẳm kia, có một tầng quang hoa đỏ sẫm quỷ dị lưu chuyển.
Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Giết đồng bạn đứng bên trái ngươi.”
Tu sĩ bên cạnh bật cười khẩy:
“Ha, ngươi nói mê gì đó—”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn bỗng biến đổi. Một đau nhói lạnh thấu tim xuyên thẳng qua ngực.
Hắn khó tin cúi đầu nhìn xuống, thanh kiếm của đồng bạn đã xuyên qua thân thể mình, m.á.u nóng tuôn ào ạt.
Hắn há miệng ngập ngừng, đến c.h.ế.t vẫn chẳng hiểu vì sao đồng bạn lại quay mũi kiếm g.i.ế.c chính hắn.
Kẻ còn lại như rơi vào mộng, đôi mắt mờ dại, miệng lắp bắp:
“Giết… giết…”
Thanh âm quỷ dị kia lại vang lên bên tai hắn:
“Đúng vậy, kế tiếp… tự sát.”
Lời vốn dĩ tuyệt đối không thể nghe theo. Thế nhưng tu sĩ ấy lại không hề do dự, tay nâng kiếm, dứt khoát cắt ngang cổ mình.
“Xoẹt—”
Máu nóng phun tung tóe.
Thân thể ngã ầm xuống đất, bất động.
Trong nháy mắt, hai tu sĩ Trúc Cơ bị phế nhân xem thường, toàn bộ mất mạng.
Mà trong đôi mắt đỏ quỷ dị của “Sở Kinh Lan”, ánh sáng u ám dần tan đi. Nét mặt hắn lại trở về hờ hững lãnh đạm.
Một bóng người từ bên cạnh hắn hiện ra. Tiêu Mặc đã giải trừ bám thân, lẳng lặng đứng cạnh Sở Kinh Lan.
Vừa rồi chính là lần đầu tiên bọn họ hợp tác do Tiêu Mặc điều khiển thân thể của Sở Kinh Lan.
Nguyên Anh kỳ tâm ma, thần thức dò xét phạm vi vốn cực rộng. Khi hai tên Trúc Cơ kia vừa đuổi theo, Tiêu Mặc đã cảm ứng được. Sở Kinh Lan giờ đây không thể động thủ, chỉ có thể dựa vào y.
Lần đầu tiên bám nhập vào thân thể, cả hai đều có chút không quen, nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng kỳ diệu. Với Tiêu Mặc mà nói, đó là lần đầu tiên thực sự nắm được một thân thể, một khắc ấy kiên định đến cực điểm. Y đã lâu không cảm nhận được trái tim bằng huyết nhục chân thực đang đập rộn ràng trong lồng ngực. Thế nhưng cảm giác ấy vẫn cách một tầng sương mỏng, tựa như sử dụng máy móc: có thể vận hành, nhưng vẫn chẳng bằng chính thân thể của mình.
Còn với Sở Kinh Lan, lại càng không dễ chịu. Hắn phải cam tâm giao ra thân thể, để mặc cho người khác điều khiển tay chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình xuất chiêu g.i.ế.c người. Cái loại tư vị như biến thành con rối dây, mất hết quyền khống chế thực sự khó nuốt trôi.
May thay, bên trong tuy gập ghềnh, bên ngoài lại phối hợp trơn tru, bọn họ thành công xử lý hai kẻ truy sát.
Tiêu Mặc nhìn hai t.h.i t.h.ể ngã gục trên đất. Tuy y không trực tiếp rút kiếm, nhưng hai kẻ kia quả thật c.h.ế.t trong tay y. Đây là lần đầu tiên g.i.ế.c người, Tiêu Mặc cũng có chút lạ lẫm, song lại không hề sợ hãi như tưởng tượng. Có lẽ do y từng chứng kiến quá nhiều cái c.h.ế.t thảm khốc ở Mộ Sơn bí cảnh; hoặc cũng có thể vì khi ra tay, hai linh hồn kề sát bên nhau, nỗi sợ hãi và căng thẳng đều chia bớt đi một nửa.
“Vai ác c.h.ế.t vì nói nhiều.” Tiêu Mặc nhếch môi, “Đương nhiên, ít nói cũng chẳng thoát khỏi chết.”
Tâm pháp “Hoặc Tâm” trong ma âm thư vốn là một loại mị thuật ảnh hưởng thần trí. Với những kẻ tu vi kém xa, Tiêu Mặc căn bản không cần thổi sáo, chỉ cần vận dụng đồng thuật đã đủ khiến tâm thần bọn chúng rối loạn.
Lúc này, Sở Kinh Lan đã ngồi xổm cạnh thi thể, bắt đầu lục tìm vật phẩm tùy thân.
Tiêu Mặc dùng sương đen nghiền nát một cái bàn tròn nhỏ, nhìn hoa văn mà đoán, đây là loại pháp khí truy tung. Trên đó có lưu lại tinh huyết của Sở Kinh Lan chính là hồn đăng hắn từng giữ tại Sở gia. Khi bị trục xuất khỏi gia tộc, hồn đăng bị đưa ra từ đường, Sở lão tứ lấy huyết từ đó đặt vào pháp khí này để dò tìm tung tích hắn.
Có điều, lượng tinh huyết vốn chẳng còn nhiều, lần này e rằng đã hao hết.
Tiêu Mặc hừ khẽ:
“Là Sở lão tứ phái người tới. Ra tay thật nhanh. Giết sạch thế này, liệu Sở gia có nhận ra điểm lạ không?”
Sở Kinh Lan đáp, giọng nhạt nhẽo:
“Tinh huyết đã cạn, về sau bọn họ không thể nắm rõ phạm vi hoạt động của chúng ta. Trừ phi Nguyên Anh tự mình hạ giới, còn lại… Ngươi cũng đừng quá lo.”
Tiêu Mặc nheo mắt:
“Là chúng ta không lo. Không có thân thể của ngươi, ta cũng chẳng thể g.i.ế.c được bọn chúng.”
Sở Kinh Lan nghe vậy, ngoan ngoãn sửa lời:
“Ừ… chúng ta.”
Một kẻ không còn tu vi, một ma không thể tự mình g.i.ế.c người, muốn sống sót, hai người bọn họ đã buộc phải cột chặt với nhau.
Ở Sở gia, trưởng lão vốn xem hắn như phế vật chẳng đáng bận tâm, sống hay c.h.ế.t cũng không quan trọng. Nếu có thuộc hạ tự ý phái sát thủ, họ coi như không biết. Còn Sở lão tứ hận hắn không cứu con trai mình, nhiều nhất cũng chỉ thuê được mấy tu sĩ Trúc Cơ. Còn những Nguyên Anh đại năng? Ở hạ giới vốn là trấn phái tồn tại, nào có rảnh tay để g.i.ế.c một kẻ phế nhân như hắn.
Tiêu Mặc vừa lòng, cùng Sở Kinh Lan lật lục quần áo thu chiến lợi phẩm:
“Bất quá, nếu đối thủ là loại Kim Đan cao thủ có thể vượt cấp g.i.ế.c người… ta ứng phó cũng chẳng dễ dàng gì.”
Y không thể dùng thân thể Sở Kinh Lan chứa ma khí để thi triển ma công, bởi vậy bình thường đều ưu tiên vận dụng linh khí. Cái giá phải trả là uy lực bị giảm sút.
Còn nếu trực tiếp hóa ma khí mà dùng, tuy công kích mạnh mẽ, nhưng xuất chiêu sẽ chậm, lại dễ bị nhìn thấu sơ hở.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã mở túi tiền lấy từ trên người địch nhân. Mở ra xem, bên trong chỉ có chút bạc vụn, mấy tấm ngân phiếu không lớn, thêm vài bình thuốc trị thương phổ thông.
Tiêu Mặc thất vọng hừ nhẹ:
“Đúng là nghèo kiết xác. Ngay cả trữ vật khí cũng không có?”
Ở hạ giới, trữ vật khí vốn đã xa xỉ, không phải ai cũng có. Ngay cả khi còn là thiếu chủ, Sở Kinh Lan cũng chỉ có một giới tử giới nhỏ bé mười mét vuông. Hai kẻ vừa rồi chỉ ra tay g.i.ế.c một phế nhân, làm sao có khả năng mang theo nhiều thứ quý giá?
Thành quả phân chia: hai tu sĩ Trúc Cơ g.i.ế.c được, tổng cộng chỉ có 50 lượng ngân phiếu, mười lượng bạc vụn, cùng hai bình thuốc trị thương thông thường.
Đúng là nghèo thật, nhưng so với cảnh “không xu dính túi” của một người một ma hiện tại, cũng coi như chút an ủi, ai nghèo chẳng như ai.
Từ khi bị Sở gia trục xuất, chuyện xảy ra quá gấp gáp, Tiêu Mặc trong viện của Sở Kinh Lan cũng chỉ kịp thu vội ít dược liệu, không có chút tài vật nào. Sở gia thậm chí còn dứt khoát đóng cửa, không cho Sở Kinh Lan mang theo lấy một đồng.
Sở Kinh Lan cất hết chiến lợi phẩm vào túi, Tiêu Mặc liền chìa tay:
“Đưa ta giữ cho.”
Y không nghĩ nhiều liền đưa, coi như hai người đã chính thức sống nương tựa lẫn nhau. Tiêu Mặc cũng chẳng giấu giếm, dần dần nói cho Sở Kinh Lan biết những công pháp và thủ đoạn mình nắm giữ. Sở Kinh Lan nghe hiểu, lại còn nắm được cách sử dụng giới tử giới.
Đúng lúc họ chuẩn bị rời đi, Sở Kinh Lan bỗng choáng váng, suýt nữa đứng không vững. Tiêu Mặc vội đỡ lấy.
Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, Tiêu Mặc ngạc nhiên đưa tay áp lên trán. Một luồng mát lạnh truyền sang, khiến Sở Kinh Lan cảm thấy thoải mái. Ngay bên tai, giọng Tiêu Mặc gấp gáp:
“Sở Kinh Lan, ngươi phát sốt rồi!”
Là tâm ma, y vốn không cảm thụ được đau đớn hay bệnh tật, chỉ có thể dựa vào cảm giác của Sở Kinh Lan. Mà thân thể đối phương vốn đã yếu, nay đi đường lâu, đã chống đỡ không nổi nữa.
Khuôn mặt trắng bệch thoáng lên đỏ ửng vì bệnh, Sở Kinh Lan thở hổn hển:
“Không sao…”
Rõ ràng là có chuyện!
Tiêu Mặc đỡ hắn ngồi dựa vào gốc cây:
“Trước nghỉ một lát.”
Y mở giao diện, kiểm tra dược liệu từ Sở gia mang ra không có thuốc trị sốt. Mở thương thành xem vẫn chẳng có. Cuối cùng chỉ thấy một loại có thể hữu dụng, liền hỏi:
“Hệ thống, Bổ Khí Đan hắn dùng được không?”
Hệ thống, giọng như một vị bác sĩ nửa mùa bất đắc dĩ:
“Đan điền hắn không giữ nổi linh khí, linh lực không lưu chuyển, uống vào chẳng những không khỏi bệnh mà còn làm sốt nặng hơn.”
Tiêu Mặc thở dài:
“Cái thương thành to như vậy, ngay cả thuốc hạ sốt cũng không có. Có mục đánh giá phục vụ không? Ta muốn gửi phàn nàn.”
Hệ thống im bặt, chỉ thều thào:
“Không có đâu…”
Còn chưa nói hết, bờ vai Tiêu Mặc bỗng nặng xuống. Y hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy Sở Kinh Lan đã hôn mê, ngã gục trên vai mình.
“Sở Kinh Lan? Sở Kinh Lan!”
Gọi mấy tiếng không có phản ứng. Tâm ma vốn không có nhiệt độ, nhưng khi tay y chạm vào má đối phương, nóng đến nỗi sắp bỏng.
Như vậy thì không thể kéo dài trong rừng được.
Tiêu Mặc cắn môi, xoay người cõng Sở Kinh Lan lên lưng. Linh lực bao phủ, thân hình y không thay đổi, nhưng dưới chân xuất hiện bóng ảnh. Đây là thủ đoạn của Nguyên Anh kỳ, có thể để người ngoài nhìn thấy thân hình hiển lộ, tránh cảnh tượng “Sở Kinh Lan bay lơ lửng giữa không trung”.