Xuyên Thư Trở Thành Tâm Ma Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm - Chương 7
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:45
Tiêu Mặc sở dĩ quan tâm đến tích phân và tu luyện, cũng không phải vì nhiệt tình tu đạo gì cho cam, mà đơn giản bởi vì thức hải của y hiện giờ lúc nào cũng như đang trong đêm đen, ngày ngày ở nơi âm u quạnh quẽ, cảm giác này khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều khó chịu.
Nếu không phải vì thế, y đại khái đã chọn nằm dài phơi nắng chứ chẳng hơi đâu đi tìm Sở Kinh Lan gây chuyện.
Hệ thống hiện lên một bảng thông báo tích phân trước mắt vừa có tin tốt, lại vừa có tin xấu.
Tin tốt: tích phân đạt 300 điểm, thoạt nhìn cũng không tệ.
Tin xấu: nếu đổi toàn bộ sang tu vi, chỉ có thể tăng một chút xíu đến mức gần như chẳng có gì thay đổi.
Nếu đem việc tiến giai ví như một kỳ thi sát hạch, thì hiện tại Tiêu Mặc cách Nguyên Anh kỳ còn thiếu đúng 100 điểm. Mà nếu đem toàn bộ 300 điểm kia đổi sạch, kết quả là...
Thành tích: cộng ba điểm.
Đúng vậy, chỉ tăng được đúng ba phần trăm.
Tiêu Mặc nhìn con số này, nụ cười trên mặt như đông cứng lại, cảm giác bản thân như vừa đốt sạch tiền lương một tháng đi mua một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.
Tuy đã sớm đoán được sẽ không được bao nhiêu, nhưng Tiêu Mặc vẫn không nhịn được kêu lên:
“Ta biết là không nhiều, nhưng mà ít đến mức này thì quá đáng rồi đấy!?”
Tỷ lệ quy đổi đúng kiểu 100:1, cái kiểu bóc lột tích phân thế này, chẳng khác gì ép c.h.ế.t người làm công ăn lương!
Hệ thống bình thản đáp:
“Đúng là như vậy. Hoặc ngài cũng có thể thử tự mình tu luyện ma công, trải nghiệm trực tiếp dòng chảy năng lượng của Tu Chân Giới. Không chỉ tiết kiệm tích phân, mà còn giúp ngài hòa nhập vào thế giới này tốt hơn nữa.”
Tiêu Mặc không biết nên cười hay khóc. Y phát hiện mình chẳng còn cách nào khác ngoài phải tạm biệt kiếp “cá mặn”. Chắc từ nay chỉ có thể “cá sống bật khỏi nước”, hết mình mà nỗ lực.
Trước kia xuyên sách là đi thi đại học, giờ xuyên sách lại phải cày cuốc tu luyện, muốn nằm yên một chỗ? Mơ đi.
Quả nhiên, bất kể đến thế giới nào, cái gọi là “nhân sinh” cũng không có hai chữ “dễ dàng”.
Tiêu Mặc ủ rũ than:
“Nhưng mà trong thương thành lại không có bí tịch tâm pháp, ta muốn tu luyện cũng không biết bắt đầu từ đâu?”
Hệ thống lập tức phấn khởi như thể chờ khoe mẽ đã lâu:
“Bí tịch tâm pháp của thế giới này, ta có thể trực tiếp sao chép cho ngài, hoàn toàn không cần tốn tích phân!”
Nó hăng hái đến mức sắp mọc cờ cổ vũ bản thân. Tiêu Mặc mặt lạnh lặng lẽ vỗ tay hai cái:
“Giỏi đấy. Vậy có đề cử gì không?”
Hệ thống nhanh chóng hiển thị một loạt sách công pháp, như mở cửa hàng giới thiệu sản phẩm:
“Đây là bản từng được tâm ma mạnh nhất tu luyện, đây là bản được yêu thích nhất, còn cái này là bản…”
Từng quyển công pháp danh tiếng lần lượt hiện ra, toàn là những thứ mà tu sĩ ngoài kia giành giật đến vỡ đầu. Vậy mà hệ thống dễ dàng lấy ra như không. Không thể phủ nhận nó đúng là trâu thật.
Tiêu Mặc để ý rằng những tâm pháp của tâm ma đều nghiêng về thần thức và pháp thuật tinh thần, hoàn toàn không thấy loại luyện thể, như kiếm pháp hay chưởng pháp thì hoàn toàn không có.
Trong lòng mỗi thiếu niên phương Đông đều từng mơ làm hiệp khách, trường kiếm đi khắp chân trời. Tiêu Mặc cũng không ngoại lệ, y hỏi:
“Tâm ma không thể tu kiếm à?”
Hệ thống đáp:
“Kiếm ý và tâm pháp của tâm ma không hợp nhau. Với người tu luyện, nếu công pháp chiến đấu không đồng bộ với tâm pháp, thì nhẹ là không phát huy được sức mạnh, nặng là tẩu hỏa nhập ma.”
Tiêu Mặc “ồ” một tiếng. Nhìn kỹ lại đống công pháp, y cuối cùng chọn một bản được gọi là mạnh nhất từng được tâm ma tu luyện《Ma Âm Sách》.
Bí tịch này chia làm chín tầng. Bên trong là tu luyện nội tâm, bên ngoài là mê hoặc lòng người. Dựa vào âm luật và đồng thuật, nó có thể tạo ra hiệu ứng tinh thần khác nhau tùy theo giai đoạn, thậm chí tạo sát thương trực tiếp bằng âm thanh.
Hệ thống hào hứng bổ sung:
“Nếu muốn tu luyện Ma Âm Sách, trước tiên ngài cần một pháp khí âm luật. Trong thương thành có mấy loại cơ bản, chỉ cần tốn một chút tích phân thôi.”
Tiêu Mặc tuy keo kiệt nhưng vẫn thực tế. Y hỏi:
“Không thể tự ảo hóa một món ra tập luyện trước trong thức hải à?”
“Không được,” hệ thống nghiêm túc giải thích, “Ngài chưa từng thực sự sử dụng pháp khí, nếu chỉ là hình thái biến ảo thì sẽ gây lệch cảm giác, về sau luyện sai rất nguy hiểm.”
Nó còn chăm chỉ khuyên nhủ:
“Ngài sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Sở Kinh Lan, nên bắt đầu đặt nền móng ngay từ bây giờ. Ma tộc vốn chuyển hóa linh khí thành ma lực, nên ta khuyên ngài ra ngoài thức hải tu luyện.”
Lời khuyên rất chân thành. Nhưng Tiêu Mặc lạnh lùng đáp:
“Ngươi quên rồi à? Ở ngoài kia ta là một đống than biết bò, tay chân không có, muốn chơi nhạc cụ thế nào được?”
Chẳng lẽ y phải… nhảy Disco bằng não?
Hệ thống vẫn điềm nhiên:
“Ngài có thể dùng khói đen bao quanh thân! Ngưng tụ hơi thở để thổi, hoặc kéo dài khói thành dây đàn, tôi tin ngài làm được!”
Tiêu Mặc: …
Thật là cám ơn ngươi, tin ta đến mức ta muốn… đ.ấ.m một phát cho ngươi tỉnh.
Y biết tu luyện sẽ không dễ, nhưng không ngờ khó đến mức này. Chủng tộc, môi trường, cơ thể toàn là hạn chế. Y như một người cụt nửa thân đang tìm đường tắt để tu tiên.
Mở giao diện thương thành, Tiêu Mặc nhìn các loại pháp khí âm luật cơ bản: Tỳ bà, đàn tranh, đàn cầm, sáo…
Ánh mắt y dừng lại nơi cây sáo.
Y học giỏi, tiếp thu nhanh, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng được tiếp xúc với bất kỳ loại nhạc cụ nào. Cuộc đời y chưa bao giờ có thời gian hay điều kiện để vui chơi giải trí.
Thậm chí học bơi cũng chỉ học được khi đi làm thêm bị bắt xuống hồ!
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Mặc không hề được phát triển mấy thứ gọi là “nghệ thuật âm nhạc”, càng không ai trong họ hàng chịu bỏ tiền cho y đi học ở Cung Thiếu Niên hay luyện đàn.
Nhưng cây sáo, lại là một ký ức khắc sâu không thể nào quên trong lòng y — ký ức thời thơ ấu.
Năm ấy, y sống nhờ trong nhà họ hàng, có một người anh họ đang học sáo. Tiêu Mặc khi ấy rất ngưỡng mộ. Nhưng y biết thân biết phận, chỉ dám nhìn từ xa, không dám đến gần.
Cho đến một ngày, y thực sự không nhịn được nữa, lấy hết can đảm, lặng lẽ đứng trước mặt người anh họ ấy.
Ngón tay nhỏ giấu sau lưng nắm chặt lại, y rụt rè nói:
“Anh, em có thể… xem sách dạy sáo của anh một chút được không?”
Y không dám xin chạm vào sáo, chỉ hy vọng được liếc xem sách dạy cách học, để ghi nhớ lỡ như, về sau có một ngày, y có thể có cây sáo của riêng mình…
Lỡ như, thì sao?
Nhưng cái “lỡ như” ấy, ngay lập tức bị tàn nhẫn đập nát.
“Cái gì? Mày nghĩ mày là ai mà đòi xem?!”
Anh họ nhìn y như thể nhìn thấy rác rưởi, giọng chán ghét không che giấu:
“Mày là cái thứ không cha không mẹ, còn dám đưa ra yêu cầu với tao à? Muốn xem thì tìm cha mẹ mày mà xin, biến khỏi nhà tao càng sớm càng tốt, thấy mày là tao ngứa mắt!”
Tiểu Tiêu Mặc sững người, ánh mắt mở to, sắc mặt thoắt trắng bệch như giấy.
Hy vọng vừa được nâng lên trong tay, liền bị ném vỡ tan trước mặt. Lời nói cay nghiệt chỉ thẳng vào mặt khiến y đau đến không còn chỗ trốn, niềm tin vừa nhen nhóm đã bị giẫm nát không thương tiếc.
Lần đó, Tiêu Mặc khi ấy mới chỉ vài tuổi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Y lao ra khỏi nhà trong cơn nhục nhã và đau đớn, gió đêm quất vào mặt lạnh buốt.
Và ngay khoảnh khắc đó một đứa trẻ mơ hồ, lần đầu tiên trong đời biết thế nào là tự tôn.
Và cũng hiểu rõ, nơi đó không phải là nhà của nó.
Dù y có nghe lời đến đâu, ngoan ngoãn thế nào, trong mắt người ta, y vĩnh viễn chỉ là một đứa ngoài cuộc, có thể bị chà đạp bất cứ lúc nào.
Sau đó, Tiêu Mặc được cảnh sát tìm thấy.
Khi ấy y đã mặt không cảm xúc, tim nguội lạnh, mặc kệ người thân mắng chửi mình trước mặt cảnh sát.
“Cái thằng này không nghe lời, lại còn bỏ nhà đi, suốt ngày chỉ biết gây phiền phức!”
Nếu không phải có người qua đường thấy đứa trẻ đi lạc rồi báo cảnh sát, có lẽ người thân của y cũng ước gì hắn cứ thế mà biến mất luôn cho xong.
Kể từ khi đó, Tiêu Mặc không còn ôm bất kỳ hy vọng nào vào những người đó nữa.
Tiêu Mặc nhìn cây sáo pháp khí trong thương thành, tuy chỉ là pháp khí cấp thấp, nhưng xanh biếc óng ánh, kiểu dáng lại khá đẹp mắt.
“Ta chọn cái này.” Tiêu Mặc nói.
Hệ thống vui mừng reo lên: “Cây sáo tốt đấy, cây sáo không tồi nha! Nhưng ký chủ, ngài biết thổi sáo không đó?”
Tiêu Mặc xác nhận đổi cây sáo từ thương trường, một luồng ánh sáng lóe qua, sáo trúc xanh biếc liền rơi vào tay. Trơn nhẵn tinh xảo, y khẽ vuốt nhẹ một cái, nhàn nhạt đáp: “Không biết.”
Nỗi đau trong quá khứ sớm đã bị bụi thời gian che phủ. Y là kẻ biết ghi hận, nhưng chưa từng làm khó chính mình. Vào những đêm khuya tĩnh lặng, y chưa từng để chuyện cũ trở thành thứ gặm nhấm tâm trí. Gió sương từng giày vò y, giờ đây lại trở thành chất dinh dưỡng bồi dưỡng cho bước tiến về phía trước.
Sau này khi trưởng thành, Tiêu Mặc vừa học vừa làm, nếu thật sự muốn mua sáo, đương nhiên không thiếu tiền. Nhưng khi ấy y đã có mục tiêu mới phải thi đậu một ngôi trường đại học thật tốt. Thỉnh thoảng đi ngang qua cửa tiệm nhạc, y cũng không còn như đứa trẻ năm xưa, đứng trước cửa nhìn vào với ánh mắt khát khao nữa.
Tiêu Mặc khẽ chạm lên cây sáo, không ngờ thứ đời trước chưa từng có được, kiếp này lại có thể tiếp tục.
Cuối cùng… y cũng có một cây sáo thuộc về riêng mình.
Lúc này, hệ thống lại nhảy lên:
“Vậy ngài có cần thêm giáo trình và bản nhạc không? Đợi chút! Ta đi tìm ngay đây!”
Trong khi đó, ở một nơi khác.
Sở Kinh Lan trời sinh tư chất cực cao, song vẫn không hề lười biếng trong tu luyện. Mỗi ngày đều dậy sớm luyện công, bất chấp gió mưa.
Nói một cách đơn giản: hắn cực kỳ chăm.
Trước đây bên cạnh hắn khá yên tĩnh, nhưng từ sau khi “tâm ma” bắt đầu xuất hiện, thời gian tĩnh tâm mỗi ngày bị co rút nghiêm trọng. May mà buổi sáng sớm vẫn còn chưa bị quấy rầy bởi vì… tâm ma quá lười, chẳng chịu dậy sớm.
Sở Kinh Lan hy vọng cái tật xấu này của tâm ma có thể giữ mãi mãi.
Nhưng điều đó đã bị phá vỡ vào một buổi sáng.
Khi hắn đang luyện kiếm trên một tảng đá trong rừng trúc, vừa kết thúc nửa canh giờ tu luyện thì…
Hắn trông thấy đám sương đen quen thuộc là “tâm ma” từ từ bay ra.
So với thường ngày thì nó xuất hiện sớm bất thường.
Sở Kinh Lan khựng lại, khẽ nhíu mày, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Dự cảm ấy nhanh chóng trở thành hiện thực.
Khối sương đen khẽ phồng to lên, mơ hồ như đang ôm lấy thứ gì bên trong, không nhìn rõ là cái gì.
Sở Kinh Lan lập tức cảnh giác, chăm chú nhìn vào tiểu đoàn sương đang run rẩy đậu trên ngọn trúc.
Một nhịp thở… hai nhịp… ba nhịp…
Từ bên trong sương mù phát ra một tiếng còi nhỏ… cực kỳ yếu ớt, đứt quãng, âm cuối vỡ tan, nghe mơ hồ như ai đó đang hấp hối.
Sở Kinh Lan: “?”
Hắn siết chặt kiếm, thần kinh căng thẳng đến cực độ.
Dù tâm ma có biểu hiện gì đi nữa thì với hắn đều là chuyện xấu.
Ngay khi tiếng còi nhỏ ấy vừa dứt, cả đoàn sương đen như phát cuồng, đột nhiên vọt mạnh lên và rồi một tiếng… một tiếng sáo dài và thảm thiết như muốn xé tan buổi sớm yên bình vang lên!
Âm thanh bén nhọn, lệch tông, đ.â.m vào tai như muốn g.i.ế.c người!
Nó khiến người ta khiếp sợ, không rét mà run, như tiếng hú gọi hồn nơi quỷ môn quan!
Sở Kinh Lan bị âm thanh này dội thẳng vào màng tai, lỗ tai ong ong, kiếm suýt nữa rơi khỏi tay!
Cái… cái gì thế này?
Sáo?!
Có ai… có ai có thể thổi cây sáo đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm như vậy không?!
Dù là tay mới đi nữa thì cũng không thể đến mức này chứ?!
Bên kia, Tiêu Mặc cũng dừng lại sau một tiếng thổi ấy.
Cả khối sương mù bao quanh y cũng khẽ run lên.
Rõ ràng là chính y cũng bị tiếng sáo của mình làm cho choáng váng!
Sở Kinh Lan ngơ ngác trong làn gió hỗn loạn, mãi mới thu hồi được cái linh hồn bé nhỏ vừa bị tiếng sáo hù bay mất.
Hắn nghiến răng:
“Tâm ma, ngươi lại giở trò gì thế hả?”
Thật ra tiếng sáo đối với người thổi thì không quá kinh khủng, nhưng Tiêu Mặc đương nhiên biết mình đã phá vỡ giới hạn nhân loại.
Y chột dạ húng hắng ho mấy tiếng:
“Tu… khụ, không phải… luyện… luyện tập nhạc lý thôi.”
Nói xong, y mới đột nhiên nhận ra mình là “tâm ma”, sao có thể yếu thế trước mặt Sở Kinh Lan như vậy được?
Khối sương lập tức phồng lớn, thanh âm cũng cứng rắn lên:
“Như ngươi thấy đấy, ta tu luyện.”
Dù cố gắng giữ giọng “tâm ma” trầm ổn, nhưng nghe vẫn cứ có chút gì đó xấu hổ… xen lẫn chột dạ.
Tiêu Mặc (ôm đầu): Cứu mạng! Thổi một tiếng mà khó nghe muốn chết, còn bị Sở Kinh Lan nghe thấy rồi á á á!
Vừa nghe đến hai chữ “tu luyện”, ánh mắt hỗn độn của Sở Kinh Lan chợt thu liễm lại, đề phòng lại lần nữa hiện lên trong đáy mắt. Hắn lạnh lùng nói:
“Giờ ngươi chưa thể đoạt xá ta đâu.”
Vội vàng tu luyện như vậy, chẳng lẽ còn có hậu chiêu gì khác?
Tiêu Mặc cứng da đầu tiếp tục nhập vai “tâm ma tận tụy”:
“Đã tính cả rồi. Ngươi chăm chỉ như thế, ta cũng không thể kém cỏi hơn được. Cố lên nhé, bản thể!”
Con ngươi đen nhánh của Sở Kinh Lan như ủ mực, giấu trong đó là băng sương bén ngót, sắc như kiếm lạnh đ.â.m thẳng về phía Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc không tránh không né, còn bày ra tư thế xem diễn, mặc dù cái Vụ Đoàn này vốn chẳng có mắt mũi gì cả.
Một người một Vụ Đoàn giằng co đối đầu, không ai nhường ai. Cuối cùng, Sở Kinh Lan nhắm mắt lại, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt một hơi, xoay người bỏ đi.
Hắn đi về một bên khác của kiếm bình, tránh xa “tâm ma”, rồi rút kiếm tiếp tục luyện. Mỗi chiêu mỗi thức đều mang sát khí nặng nề, như muốn đem một mối oán hận nào đó c.h.é.m thành hai nửa.
Không còn bị Sở Kinh Lan trừng mắt, Tiêu Mặc Vụ Đoàn rốt cuộc mất hết khí thế, xẹp lép như quả bóng cao su bị xì hơi.
Chiếc sáo bị y ôm trong làn sương mù bao phủ, dựa vào linh khí và cảm ứng mà phát huy tác dụng. Tuy ngoài mặt bày ra tư thái “tâm ma tà mị”, nhưng thực ra…… y cũng biết xấu hổ.
Qua mấy lần luyện tập vừa rồi, y đã nhận ra mình thổi sáo cực kỳ khó nghe.
Không phải “chưa hay”, mà là “rất dở”.
Nếu có thể, y cũng muốn đi tìm chỗ vắng luyện riêng.
Nhưng khổ nỗi!
Ngoại giới mới có linh khí, mà y lại không thể rời khỏi phạm vi năm mươi mét quanh Sở Kinh Lan!
Tiêu Mặc quấn sáo, lòng đầy bi phẫn, biểu cảm xoay chuyển liên tục trong làn sương.
“Hệ thống, không còn cách nào khác sao?”
Hệ thống im bặt hồi lâu, cuối cùng xuất hiện, giọng điện tử cũng chỉnh qua hai lần:
“Không có, ký chủ ơi, thật đáng tiếc! Nhưng tôi tin vào năng lực học tập của ngài! Cố lên, ngài nhất định làm được!”
Dỗ dành ký chủ xong, hệ thống lại dè dặt đưa thêm một lời thỉnh cầu:
“À đúng rồi ký chủ, lần sau ngài định luyện sáo thì làm ơn báo trước cho tôi một tiếng, tôi sẽ tạm thời tắt chức năng thu âm. Lúc cần liên hệ thì cứ gọi ‘Hệ thống’ là được rồi.”
“Tôi không có ý gì đâu! Thật đấy! Chỉ là tiếng sáo của ngài có lực sát thương hơi… bất thường, có thể ảnh hưởng đến chức năng âm thanh của tôi.”
Tiêu Mặc: “……”
Không cần phải uyển chuyển vậy đâu, dở thì cứ nói là dở. Tuy tâm nhãn ta có nhỏ thật, nhưng cũng không đến mức ghi hận từng li từng tí.
Y liếc nhìn Sở Kinh Lan đang luyện kiếm ở đằng xa, bắt đầu lo lắng: tu vi của Sở Kinh Lan càng cao, thì y càng có lợi, cho nên Tiêu Mặc thật ra không muốn làm phiền đối phương tu hành.
Vậy thì mình nên luyện sáo lúc nào đây?
Hệ thống tuy tắt thu âm, nhưng không tắt chức năng phát thông báo. “Đinh” một tiếng:
“Công kích tinh thần thành công, tích phân +30!”
Tiêu Mặc:……
Không đùa chứ, chỉ vì vừa rồi ta thổi một tiếng thôi sao?
Y ôm sáo quay vòng tại chỗ, sau đó ngẩng đầu thông suốt: À, mình đã biết nên chọn thời gian nào để tu luyện rồi!
Lúc Sở Kinh Lan tâm không tĩnh, kiếm ý quá sắc, trong đầu loạn như tơ vò.
Từ hôm nay trở đi, mỗi lần tu luyện là gà bay chó sủa, đúng là một tên “tâm ma độc ác”! Tu luyện mà bị ma âm quấn quanh tai, nhỡ đâu khí huyết quay cuồng, rối loạn tâm mạch rồi tẩu hỏa nhập ma… Thế thì cần gì bị đoạt xá nữa?
Càng nghĩ càng tức, kiếm trong tay hắn cũng nhuốm thêm sát khí.
Nhưng đến khi hắn c.h.é.m rụng đầy đất trúc diệp, trong tưởng tượng kia âm thanh “thê lương thảm thiết” lại không vang lên.
Trong rừng trúc, chỉ có tiếng kiếm rít gió và hơi thở thô nặng của hắn.
Sở Kinh Lan thu kiếm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh tâm ma biến đâu mất rồi?
Hắn biết tâm ma không thể cách mình quá xa, nếu không nhìn thấy, chỉ có hai khả năng: hoặc là trốn đâu đó, hoặc là đã quay lại thức hải.
Nhưng nơi này không có chỗ nào để trốn.
Về lại thức hải? Mà không quấy rối hắn?
Vẻ mặt Sở Kinh Lan từ phẫn nộ chuyển sang ngơ ngác.
Tên tâm ma này rốt cuộc đang tính giở trò gì?
Tuy nghĩ mãi không ra, nhưng cũng chẳng cản nổi cơn giận đang bốc lên. Trước giờ cơm trưa, Sở Kinh Lan đích thân dặn nhà bếp nấu thêm vài món chính.
Thịt lát sốt cay, cá quế chiên giòn, thịt thăn xào chua ngọt toàn là những món mà theo hắn quan sát, tâm ma chắc chắn sẽ thích.
Quả nhiên, khi từng đĩa món ngon được dọn lên bàn, không lâu sau, Tiêu Mặc lại xuất hiện.
Sở Kinh Lan liếc y, phát ra một tiếng “A.” lạnh như băng.
Rồi hắn chậm rãi nâng đũa, cũng chậm rãi chuẩn bị ăn cơm, kéo dài thời gian tra tấn để tên tâm ma tham ăn chỉ có thể nhìn mà không được ăn.
Ngay lúc đầu đũa mới chạm đến lát thịt cay đỏ rực, một tiếng sáo thảm thiết mang theo nghẹn ngào oán hận bỗng nổ tung trong phòng!
Ầm một tiếng!
Màu đỏ của nước sốt lập tức trở nên nhợt nhạt, lát thịt thơm ngào ngạt bỗng trở nên vô vị, cá quế giòn cũng méo mó kỳ dị, như đang hét lên trong cơn giãy chết!
Cơm không còn thơm. Nước không còn ngọt. Món ngon đều trở thành tro tàn.
Sở Kinh Lan: “……”
Rắc! đũa bạc trong tay bị bóp gãy.
Tiêu Mặc mỉm cười đáp lại, giọng rõ ràng vang lên:
“Ha hả.”
Có thù tất báo, đúng lý hợp tình. Y còn nghiêm túc “hừ” thêm một tiếng cơ mà!
Chỉ có thể nhìn mà không được ăn, giờ Tiêu Mặc cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong trong trận “cơm điểm chiến”! Có thể ngẩng cao đầu mà nói:
“Còn không phải là làm khổ nhau thôi sao? Ai mà chẳng biết chơi đòn hiểm! Tới, chiến tiếp!”