Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 31
Cập nhật lúc: 03/11/2025 14:50
Một mình?
Vậy thì Bạch Thủy Liễu đã bị bán đi rồi sao?
Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, đám nhóc Bạch Lập Hạ cũng tái mét mặt mày.
Bạch Trúc Diệp “oa” lên một tiếng, bật khóc nức nở.
Lần này, Bạch Lập Hạ cùng Bạch Mễ Đậu cũng chẳng kìm được lòng, nức nở không ngừng, thở không ra hơi.
Vốn là những đứa trẻ đáng thương, nay lại khóc t.h.ả.m thiết đến nhường này, những người có mặt đều cảm thấy chán chường, buồn bực. Nhìn Tô Mộc Lam từ xa đi tới, trong lòng dâng trào nỗi oán hận.
Tô Mộc Lam này quả thực đáng hận.
Lúc này Tô Mộc Lam đang c.ắ.n chặt răng, chậm rãi bước đi.
Mồ hôi trên trán chảy xuống má, rồi từ cằm rơi lộp bộp xuống đất, một ít mồ hôi chảy xuống mắt, cay xè mắt.
Những cảm giác khó chịu này khiến Tô Mộc Lam bước chân thêm nặng nề, thậm chí không thể không dừng lại, đành dùng hai tay đỡ Bạch Thủy Liễu lên lưng.
“Nương, để con xuống đi bộ đi, không sao đâu.” Bạch Thủy Liễu nhìn thấy Tô Mộc Lam rất mệt, trong lòng cảm thấy rất áy náy, “Chẳng qua không cẩn thận bị trẹo chân, cũng không có chuyện gì to tát.”
Nói những lời này xong, Bạch Thủy Liễu ngọ nguậy, muốn từ trên lưng của Tô Mộc Lam đi xuống.
“Chớ nên nhúc nhích! Cánh tay Tô Mộc Lam siết chặt hơn, “Chân đã trẹo thì tuyệt đối không thể cố sức, nếu không e sẽ để lại di chứng. Đến khi trời trở gió hay mưa xuống, khó tránh khỏi đau nhức cả đời, chớ nên vì một thoáng gắng gượng mà chịu khổ cả kiếp sau này.”
“Nương, con thật sự không yếu ớt đến vậy...”
“Đến ta nói còn không có tác dụng sao?” Tô Mộc Lam nhìn thấy Bạch Thủy Liễu kiên trì như vậy, biết có khuyên nhủ cũng vô ích, bèn dứt khoát nhíu chặt đôi mày, quát khẽ một tiếng.
Trong mắt Bạch Thủy Liễu vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi đối với Tô Mộc Lam, bị nàng quát như vậy, liền lập tức không dám cử động thêm nữa.
Thấy vậy, Tô Mộc Lam thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhất thời cũng bất lực mỉm cười.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy hình tượng khắc nghiệt này không được hay cho lắm, nhưng vào những thời điểm then chốt, đôi khi lại phát huy tác dụng không ngờ.
Nhưng lúc này, không phải thời điểm để ngậm ngùi cảm khái, nàng phải mau chóng cõng Bạch Thủy Liễu về nhà. Sau đó, tìm Bạch Tam Thành, người am hiểu d.ư.ợ.c lý trong làng, nhờ xem xét chân cẳng và kê đơn t.h.u.ố.c tán sưng, hoạt huyết để xoa bóp. Nàng đang độ tuổi phát triển, chớ nên để lại di chứng về sau.
Tô Mộc Lam trong lòng tính toán như vậy, hít một hơi thật sâu, dồn lực xuống đôi chân, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Gần đến cổng thôn, Tô Mộc Lam chợt nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập. Hình như còn vọng đến tiếng trẻ thơ khóc lóc.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Bạch Thủy Liễu cũng nhịn không được mà khẽ hỏi.
“Không biết, để ta xem sao.” Tô Mộc Lam càng bước đi nhanh hơn.
Còn chưa đợi nàng đến nơi, một nữ nhân đã nhanh nhẹn xông lên mấy bước, vẻ mặt phẫn nộ xông tới trước mặt Tô Mộc Lam, chỉ tay vào nàng mà gằn giọng: "Ngươi còn dám vác mặt về đây ư?"
“Hửm?” Tô Mộc Lam khẽ nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Hàn thị trước mắt, “Lời này của Hàn thẩm tử là có ý gì?”
"Ý gì ư? Chuyện xấu xa ngươi làm..." Lời Hàn thị chưa dứt, chợt thấy Bạch Thủy Liễu thoắt cái thò đầu ra từ sau vai Tô Mộc Lam, tròn mắt nhìn bà ta đầy khó hiểu.
“Thủy Liễu?” Hàn thị nhất thời sững sờ, “Chẳng phải mẹ ngươi đã bán ngươi đi rồi sao?”
Đám tiểu oa nhi như Bạch Lập Hạ cùng ngước mắt lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy Bạch Thủy Liễu, liền nhanh chân chạy tới.
"Đại tỷ không bị bán đi..."
Ba đứa trẻ vì quá bất ngờ và mừng rỡ, bỗng nhiên òa lên nức nở.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Mộc Lam cũng đã rõ ngọn ngành. Nàng đặt Bạch Thủy Liễu xuống khỏi lưng, nhíu mày lướt mắt qua đám đông vây quanh, "Chuyện này rốt cuộc là sao? Kẻ nào dám nói ta muốn bán Thủy Liễu?"
