Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 171: Đầu Vỡ Máu Chảy
Cập nhật lúc: 03/12/2025 21:06
Thẩm lão gia t.ử bất giác nhắm nghiền hai mắt: Thôi rồi, tất cả, tất cả đều tiêu tan rồi!
Nghe xong những lời của Lưu Thị, tiếng bàn tán của đám đông bỗng chốc sôi sục hẳn lên.
“Lần đầu tiên ta mới được chứng kiến một người mẹ độc địa đến thế, chẳng phải người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con hay sao?”
“Thăng Bình Hầu chắc là con nhặt về phải không! Chứ con đẻ ruột thịt, làm sao nỡ lòng nào hãm hại, đày đọa người ta đến mức này!”
“Một gia đình hiếu thảo đến nhường này, cớ sao lại bị kiện tội bất hiếu bất mục! Với những gì mà đôi vợ chồng già kia đã làm, thế mà vẫn bị chê là bất hiếu! Trời đất ơi, ta thấy họ hiếu thuận đến mức trời không dung, đất không tha rồi!”
“Đúng vậy, một người con hiếu thảo như thế mà còn bị nói là bất hiếu, lão Thiên Gia cũng sẽ không tha cho bọn họ đâu!”
“Mười lạng bạc một tháng, gạo thịt dầu muối thì dăm ba bữa lại mang sang một ít, thế mà còn kêu là ăn cám nuốt rau! Giờ ta mới biết thằng con nhà ta ngày nào cũng làm lụng vất vả ngược xuôi, chu cấp cho cả nhà ta một bữa cơm đặc, một bữa cháo loãng ăn xen kẽ thì khác nào ăn đất!”
“Còn quần áo, vải vóc, trang sức nữa, ngươi còn chưa nói tới đó!”
“Gặp phải cha mẹ thế này, dù ngươi có hiếu thuận đến đâu họ cũng nói ngươi bất hiếu, không đúng, đây quả thực không phải là chuyện mà bậc làm cha làm mẹ có thể làm ra! Đến loài cầm thú cũng không bằng!”
“Chứ còn gì nữa, mười lạng bạc lại còn là mỗi tháng, số bạc đó đủ cho cả nhà ta tiêu xài hơn nửa năm rồi! Người con tốt như vậy mà ngươi không cần, chi bằng nhường lại cho ta đi!”
“Hóa ra là sợ bị liên lụy, lại còn ép một đám con cháu phải đoạn tuyệt tình thân! Chậc chậc… Cha mẹ anh em kiểu này, thật khiến người ta kinh tởm!”
…
Đám đông vây xem người một câu, ta một lời, chuyện gì cũng lôi ra nói được.
…
“Đây rõ ràng là vu cáo, thưa Thanh Thiên Đại Lão Gia, loại đàn bà ác độc bán cháu cầu lợi, đẩy con cháu vào vòng bất nghĩa này, phải đ.á.n.h trượng, đ.á.n.h cho mụ ta cả nghìn cả trăm trượng, xem sau này mụ còn dám làm càn nữa không!”
Có một người nhắc đến chuyện đ.á.n.h trượng, hàng trăm người dân vây xem liền đồng thanh hưởng ứng: “Đánh trượng, đ.á.n.h trượng…”
Thẩm Trang Thị nghe những lời này, không khỏi co rúm người lại, rồi lớn tiếng c.h.ử.i bới đám đông ngoài cửa để át đi nỗi bất an trong lòng: “Ta phi! Con trai do ta sinh ra, ta nói nó bất hiếu thì chính là bất hiếu, liên quan quái gì đến các ngươi!”
“Nghe kìa… Đây là tiếng người sao? Không biết hối cải! Đánh trượng!”
“Đánh trượng!”
…
“Đánh, đ.á.n.h thật mạnh vào!”
“Túc tĩnh!” Thuận Thiên Phủ Doãn thấy cảnh tượng có phần hỗn loạn, liền đập mạnh xuống bàn một lần nữa.
Mọi người không dám hó hé, vội vàng im bặt.
Đề Đốc Phủ Nhị Công T.ử cũng đã tới, sau khi xong xuôi các lễ nghi cần thiết.
Thuận Thiên Phủ Doãn liền hỏi: “Lý Nhị Công Tử, đối tượng kết thân giữa Đại Công T.ử quý phủ và Thẩm gia là ai? Nguyên do của việc kết thân này là gì?”
Thuận Thiên Phủ Doãn cũng không nhắc đến Thăng Bình Hầu phủ nữa, người ta đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ rồi, vốn dĩ là hai nhà chẳng dính dáng gì đến nhau.
“Bẩm đại nhân, không thể xem là kết thân được, chỉ là giúp Đại Ca của ta nạp một tiện thiếp mà thôi! Đối tượng là Thẩm Ngọc Châu cô nương của Thẩm gia, bởi vì nàng ta đã trộm thánh d.ư.ợ.c chữa thương mà ta tìm cho Đại Ca, khuyên bảo nhiều lần chẳng những không trả, mà còn ác ý giẫm nát bóp vụn, khiến cho việc chữa chân của Đại Ca ta không còn chút hy vọng nào…” Đề Đốc Phủ Nhị Công T.ử kể lại sơ lược chuyện ngày hôm đó.
Trong lúc xử án, dân chúng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng ai nấy đều thầm nghĩ: Một cô nương như vậy, nhà nào dám rước về chứ!
Làm tiện thiếp đã là nể mặt lắm rồi, làm nha hoàn đổ bô thì còn coi được! Hai thứ này, quả thực là một thứ thối hơn một thứ!
Thuận Thiên Phủ Doãn dùng sức đập mạnh xuống bàn: “Thẩm Trang Thị!”
Thẩm Trang Thị sợ đến toàn thân run lên bần bật.
“Dân phụ, dân phụ có mặt.”
“Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi vu cáo Thăng Bình Hầu, âm mưu đẩy con cháu ruột thịt vào vòng bất nghĩa, làm mẹ bất nhân, cản trở công vụ, lãng phí nhân lực của triều đình! Bản quan phán ngươi phạt đ.á.n.h hai mươi đại bản, để làm gương răn đe! Hai nhà các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ, nghĩa là không còn liên quan gì nữa. Thăng Bình Hầu có hiếu với ngươi là ở cái tình, mà không hiếu với ngươi cũng là thuận cái lý, sau này ngươi đừng có đi kiện cáo nữa, có kiện thì cũng là ngươi chịu đòn!”
“Đại nhân, oan uổng quá! Ta không kiện nữa, ta không kiện nữa. Ta… ta bây giờ cũng không kiện nữa, ngài đừng đ.á.n.h ta! Ngài đ.á.n.h ta hai mươi đại bản, ta còn con đường sống nào nữa không? Ta c.h.ế.t chắc rồi!”
“Án đã xử xong, ngươi nói không kiện là không kiện, ngươi đang trêu đùa bản quan sao? Ngươi coi công đường này là nhà của ngươi chắc? Thích thì đến, muốn thì đi sao?” Thuận Thiên Phủ Doãn giận dữ quát.
Gặp phải người mẹ thế này, Thăng Bình Hầu cũng coi như đã đổ tám kiếp vận rủi
"Lão Nhị, ngươi còn trẻ, ngươi thay mẹ chịu trận đòn này đi!" Thẩm Trang Thị thấy xin tha không được, vội quay sang Thẩm Thừa Tông, đêm qua lúc Tuyết Mai khuyên bà ta đi kiện Thẩm Thừa Diệu, chính là Thẩm Thừa Tông ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa!
Nếu không phải hai người bọn họ kẻ tung người hứng, bà ta đâu có gan đến đây kiện cáo thật.
Thẩm Thừa Tông nghe vậy, vội cúi gằm mặt, giả vờ như không nghe thấy.
"Người đâu, lôi xuống!"
Rất nhanh đã có hai nha sai cầm trượng bước lên tóm lấy Thẩm Trang Thị. Thẩm Trang Thị trông thấy cảnh đó thì sợ đến ngây người, không biết phải chống cự ra sao.
Khi Thẩm Trang Thị đi ngang qua người Tuyết Mai, Tuyết Mai lặng lẽ đưa một chân ra, khiến Thẩm Trang Thị lảo đảo suýt ngã.
Nàng nhân lúc đỡ lấy Thẩm Trang Thị, nhanh như cắt ghé sát vào tai bà ta, thì thầm một câu: "Là cô nương bảo ta khuyên ngươi đến kiện cáo đấy." Rồi lại lớn tiếng nói: "Lão phu nhân cẩn thận một chút, người không sao chứ?"
Thẩm Trang Thị nghe xong câu ấy còn có gì không hiểu nữa, hóa ra bà ta đã bị con nha đầu tai họa đó gài bẫy! Cơn giận bùng lên ngùn ngụt!
Muốn đ.á.n.h bà ta ư, bà ta phải đ.á.n.h nó một trận trước đã rồi hãy nói!
Bà ta đột nhiên dùng sức giãy phắt ra khỏi hai người đang giữ mình, giật lấy cây trượng trong tay một tên nha sai, điên cuồng lao về phía Hiểu Nhi, giơ cao cây trượng rồi vung xuống.
Hiểu Nhi vốn định né tránh, nhưng phía sau lại là Lưu Thị đang ôm Hi Nhi, nàng đành giơ tay ra định đỡ lấy.
Thượng Quan Huyền Dật chớp lấy thời cơ, trong nháy mắt đã lướt đến chắn trước người Hiểu Nhi,
"Bốp"
Cây trượng giơ cao tít tắp kia, cứ thế mà giáng thẳng xuống đầu Thượng Quan Huyền Dật.
Máu tươi lập tức tuôn ra.
"Thượng Quan đại ca!"
"Chủ tử!"
"Lục Hoàng Tử!"
"Thích khách, bắt thích khách!"
"Thái y! Mau truyền Thái y!"
Thẩm Trang Thị sợ đến mức vội vàng vứt cây trượng trong tay xuống: "Không phải ta, không phải ta đánh..."
Nha sai vội vàng khống chế Thẩm Trang Thị.
Thuận Thiên Phủ Doãn cũng sợ đến xanh mặt. Lục Hoàng T.ử ở trên địa bàn của hắn, ngay dưới mí mắt của hắn, trước mặt biết bao nhiêu quan sai mà lại bị đ.á.n.h cho đầu rơi m.á.u chảy, cái ghế quan này của hắn còn giữ được nữa không!
"Tống vào t.ử lao! Tất cả tống hết vào t.ử lao!"
Thẩm lão gia t.ử và người của nhị phòng vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Lục Hoàng T.ử oan uổng quá, đại nhân oan uổng quá!..."
"Ta là đ.á.n.h con nha đầu kia, là hắn tự mình xông tới, không liên quan đến ta, muốn bắt thì bắt nó... bắt nó ấy, tất cả là lỗi của nó! Không dính dáng gì đến ta!" Thẩm Trang Thị lắc đầu nguầy nguậy, chỉ tay về phía Hiểu Nhi mà gào lên.
Ai cũng biết Thẩm Trang Thị nói thật, nhưng như thế thì đã sao?!
Người ngươi đ.á.n.h bị thương là Lục Hoàng Tử, kẻ đầu rơi m.á.u chảy cũng là Lục Hoàng Tử!
Bất kể ngươi hữu ý hay vô tình, bất luận ngươi có tài ăn nói khuynh đảo đất trời, đã là ngươi gây thương tích thì chính là ngươi, tội này ngươi nhận chắc rồi!
Dẫu cho tội c.h.ế.t có thể miễn, thì tội sống cũng khó mà thoát!
Thẩm Thừa Diệu cũng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nếu cú đ.á.n.h này mà giáng xuống người Hiểu Nhi, thì liệu nàng còn sống nổi không?
Có điều, đ.á.n.h trúng Lục Hoàng T.ử thì tình hình xem ra cũng chẳng khá hơn chút nào!
"Thượng Quan đại ca, huynh cảm thấy thế nào, có đau đầu không? Có choáng váng không?"
Hiểu Nhi cũng sợ hết hồn hết vía, vết thương trên đầu này không phải chuyện đùa, lỡ như bị chấn động não thì phải làm sao, ngốc luôn thì phải làm sao, mù luôn thì phải làm sao, mất trí nhớ thì phải làm sao, trở thành người thực vật thì phải làm sao...
"Thái y sao còn chưa tới!"
"Máu chảy nhanh quá, phải băng bó lại trước đã." Địch Thiệu Duy cũng sợ đến thất thần.
Nghe câu này, Hiểu Nhi mới sực nhớ ra trong không gian của mình có thuốc, đúng là nàng cũng bị dọa cho rối trí cả rồi.
--------------------
