Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 450

Cập nhật lúc: 06/12/2025 05:19

Sơn động khô ráo lạ thường, Thượng Quan Huyền Dật từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai tấm ván giường, trải lên trên một tấm chăn bông phẳng phiu. Vừa làm xong những việc này, hắn đã cảm thấy toàn thân rã rời, sức lực dường như cạn kiệt đến tận cùng.

Hắn chỉ muốn ngả lưng xuống nghỉ một lát, nhưng không thể được, Nha Đầu vẫn còn đang nằm ở bên ngoài. Giữa trời băng đất tuyết thế này, nằm lâu như vậy, nhỡ sau này mang bệnh vào thân thì phải làm sao đây!

Hắn lại cố gượng dậy, gần như phải lết từng bước, lê mình ra khỏi sơn động.

Thượng Quan Huyền Dật vất vả lắm mới cõng được Hiểu Nhi lên lưng, rồi vịn vào vách động, lê từng bước vào bên trong. Cả hai cùng ngã nhào xuống cái “giường” mà hắn vừa mới dọn ra.

Trước khi chìm vào hôn mê, Thượng Quan Huyền Dật thầm nghĩ: Tuyết rơi dày thế này, chắc chẳng mấy chốc sẽ lấp đi những dấu vết mà hắn để lại trên đường lên núi! Tuyết ơi, hãy rơi dày thêm nữa đi! Hắn thực sự không còn chút sức lực nào để xuống núi xóa đi tất cả những dấu vết đó nữa rồi.

Linh hồn cũng cần được nghỉ ngơi, Hiểu Nhi thấy hai người đều bình an vô sự, bèn quay về căn phòng trong không gian để ngủ một giấc.

Nhân lúc chủ nhân đang ngủ say, một con rắn và ba con ngỗng tụm lại với nhau bàn bạc đối sách.

"Tiểu Hoàng, ngươi nói xem có nên cứu người bên ngoài kia không?" Bạch Thiên vừa nhìn người kia dù đã ngã xuống vẫn không quên ôm chặt chủ nhân thiếp đi, lòng rối như tơ vò.

Hoàng Kim Cự Mãng liếc Thượng Quan Huyền Dật một cái đầy khinh khỉnh, "Không cứu!"

"Nhưng không cứu hắn, thì ai sẽ chăm sóc cho thân thể của chủ nhân chúng ta đây. Chúng ta lại chẳng thể ra ngoài được!" Bạch Thiên cũng thấy khó xử vô cùng.

"Mau cứu hắn tỉnh lại đi, nhân lúc chủ nhân đang ngủ say thì cứu hắn, để hắn chăm sóc cho chủ nhân. Chủ nhân vốn ưa sạch sẽ, sao có thể chịu được trên người có thứ dơ bẩn. Nếu chủ nhân tỉnh lại, thấy người kia lau rửa thân thể cho mình, chắc lại muốn lên Tây Thiên hay xuống địa ngục cho rồi."

Hoàng Kim Cự Mãng nhớ lại cảnh lần trước chủ nhân cuộn mình trong chăn mấy ngày liền không dám ló mặt ra gặp ai, khiến nó ăn hụt mất mấy chục con gà quay thơm ngon, nó cũng thấy việc cứu hắn là vô cùng cần thiết, "Nếu đã vậy, thì cứu đi!"

Bạch Thiên thì lại nghĩ, dạo này không gian đều do một mình chủ nhân quán xuyến, lỡ như nàng lại xấu hổ không dám gặp ai, thì người vất vả vẫn là mình, thế nên chi bằng nhân lúc chủ nhân đang ngủ, cứu hắn tỉnh lại vậy, "Cứu đi, cứu đi, hời cho hắn quá rồi."

"Cứu hắn tỉnh lại thì hắn mới có thể làm trâu làm ngựa cho chủ nhân được, sao có thể gọi là hời cho hắn chứ! Hắn hại chủ nhân trở thành người thực vật, chẳng lẽ không nên chuộc tội hay sao?"

"Vẫn là Thiên Bạch thông minh, cứu đi, nhưng đừng cứu cho tỉnh hẳn, cứ để hắn bệnh như vậy, không đi đường được, để hắn chăm sóc chủ nhân thêm vài ngày nữa."

"Được!" Thế là Thiên Bạch đích thân đến công xưởng trong không gian, bào chế ra một lọ đan dược, rồi dùng mỏ ngỗng ngậm lấy một viên, đang định nhắm Thượng Quan Huyền Dật mà phun tới.

"Để ta!" Bạch Thiên thấy vậy liền giật lấy viên đan dược, tự mình ngậm lấy, nhắm ngay miệng Thượng Quan Huyền Dật mà phun ra.

Đồ vật mà nương t.ử đã chạm môi qua, sao có thể để cho nam nhân khác ăn được!

Đan d.ư.ợ.c vừa chạm vào môi Thượng Quan Huyền Dật liền tan ra, d.ư.ợ.c dịch thuận theo cổ họng chảy vào thực quản, bắt đầu tiêu hóa và hấp thụ.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Thượng Quan Huyền Dật đột ngột mở bừng hai mắt. Thấy Hiểu Nhi đang yên lặng nằm ngay bên cạnh, hắn bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Ngủ một giấc dậy, Thượng Quan Huyền Dật cảm thấy thân thể đã khỏe hơn rất nhiều, vết thương vẫn còn đó, nhưng cơn bệnh thì gần như đã khỏi hẳn.

Hắn có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bèn ngồi dậy. Vừa nhìn ra ngoài, trời đã tối đen như mực.

Hắn lấy Dạ Minh Châu từ trong không gian ra, kiểm tra tình trạng của Hiểu Nhi, quả nhiên…

Nơi này chỉ có hai người bọn họ, tuy có chút khó xử, nhưng cũng chỉ có thể do hắn làm mà thôi. Dù sao thì sớm muộn gì cả hai cũng là phu thê. Nghĩ vậy, Thượng Quan Huyền Dật bèn yên tâm lấy từ trong không gian ra lò than, nồi sắt, chậu nước,…

Thượng Quan Huyền Dật ra ngoài múc một ít tuyết sạch, đun một nồi nước nóng, sau đó đổ nước nóng vào chậu, đặt bên cạnh giường. Hắn lấy ra một chiếc khăn vải sạch, rồi quay người lại, nhìn Hiểu Nhi đang hôn mê một lát, đoạn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: "Nha Đầu, ta mạo phạm."

Nói rồi, hắn nhắm mắt lại, cởi thắt lưng nơi eo nàng ra…, rồi quay người đi, vớt chiếc khăn trong chậu gỗ lên, vắt khô, bắt đầu cẩn thận lau sạch thân thể cho nàng.

Ở thời đại này, địa vị của nữ nhân vốn không cao, có lẽ chưa từng có một nam nhân nào lại làm cái công việc mà trong mắt người đời vừa xem là dơ bẩn, lại vừa tổn hại đến tôn nghiêm của đấng mày râu.

Nhưng ở thời hiện đại, những người chồng hết lòng chăm sóc cho người vợ ốm liệt giường như thế này vẫn có, điều này chẳng liên quan gì đến tôn nghiêm, mà đơn thuần chỉ là sự trân trọng, yêu thương.

Thượng Quan Huyền Dật không hề có một tia ghét bỏ, mỗi ngày nhìn thấy Hiểu Nhi có thể ăn uống, bài tiết, hắn lại vô cùng vui mừng, ít nhất điều đó chứng tỏ nàng vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ say mà thôi, bây giờ cũng giống như một đứa trẻ sơ sinh, không thể tự mình lo liệu được.

Linh hồn của Hiểu Nhi đang ngủ say trong không gian, cũng đang lặng lẽ quay về với thể xác của nàng từng chút, từng chút một mà chính nàng cũng không hề hay biết.

Sau khi giúp Hiểu Nhi lau sạch thân thể, Thượng Quan Huyền Dật liền lấy một bộ y phục sạch sẽ từ trong không gian giới chỉ ra để thay cho nàng. Ngay lúc hắn đang thắt lại đai lưng, bàn tay của Hiểu Nhi khẽ động đậy, rồi nàng từ từ mở mắt ra.

Hiểu Nhi nhìn Thượng Quan Huyền Dật đang cúi đầu, chăm chú thắt đai lưng cho mình, trong khoảnh khắc nàng chợt nhớ lại cảnh tượng trên xe ngựa lúc trước, chẳng lẽ lại…

Nàng đảo tròng mắt, thấy dưới đất có một chậu nước và bộ y phục vừa được thay ra của mình…

Thế rồi cả người nàng như muốn sụp đổ! Nàng vội nhắm nghiền mắt lại, gương mặt trong phút chốc đỏ bừng lên như gấc chín!

Lão Thiên Gia ơi, Người đừng trêu đùa con như vậy chứ! Sao Người không để con tỉnh lại muộn hơn một hai phút, hoặc là tỉnh sớm hơn một chút có được không? Hiểu Nhi đang gào thét trong lòng!

Tại sao cứ nhất định phải để nàng biết chuyện này cơ chứ!

Ai có thể cho nàng biết làm cách nào để linh hồn xuất khiếu được không? Nàng xin gọi người đó một tiếng cha luôn!

Thượng Quan Huyền Dật đang giúp Hiểu Nhi thắt đai lưng thì động tác chợt khựng lại, hình như vừa rồi hắn thấy tay của nha đầu cử động!

Thượng Quan Huyền Dật ngẩng đầu lên nhìn Hiểu Nhi, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin, rồi hắn phát hiện gò má nàng ửng hồng, vẻ mặt như thể sắp hiên ngang ra pháp trường, trong lòng hắn dâng lên một niềm vui sướng cuồng dại!

"Nha đầu, ngươi tỉnh rồi!" Giọng nói của Thượng Quan Huyền Dật không che giấu nổi sự kích động.

Rồi hắn nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân khiến gương mặt Hiểu Nhi đỏ ửng. Nha đầu này đã tỉnh lại bao lâu rồi? Chắc là không biết chuyện hắn giúp nàng thay y phục bẩn và lau sạch thân thể đâu nhỉ, nghĩ đến đây, mặt hắn cũng bất giác đỏ lên.

Hắn kín đáo thu chậu nước và y phục bẩn phía sau lưng vào trong không gian.

Lúc Hiểu Nhi hôn mê bất tỉnh, việc chăm sóc nàng như thế này Thượng Quan Huyền Dật chẳng cảm thấy có gì, nhưng khi nàng đã tỉnh táo, lại bị nàng phát hiện mình làm những chuyện như vậy, Thượng Quan Huyền Dật cảm thấy vô cùng khó xử, có chút cảm giác muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Trốn tránh không phải là tính cách của Hiểu Nhi, đã để Thượng Quan Đại Ca biết mình tỉnh lại rồi, nếu cứ nhắm mắt mãi thì cả hai sẽ càng thêm ngượng ngùng.

Nàng mở mắt ra, thấy gương mặt của Thượng Quan Huyền Dật vậy mà cũng đỏ đến thế, được rồi, trong lòng nàng đã cân bằng trở lại.

Mặc dù nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, quả thực là không còn mặt mũi nào để sống nữa!

Nhưng người nào đó cũng đang ngượng ngùng, hơn nữa bộ dạng này của mình là do đâu mà ra?! Chẳng phải là do hắn hại sao! Cho nên hắn chăm sóc mình không phải là chuyện đương nhiên ư? Nghĩ đến đây, Hiểu Nhi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn!

Chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả, cứ xem như hai người đã là một cặp vợ chồng già sắp gần đất xa trời, vừa hay người nằm liệt giường là mình, còn hắn là nửa kia, xui xẻo phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc mình là được rồi! Thật sự chẳng có gì đáng xấu hổ cả! Hiểu Nhi đã tự an ủi bản thân thành công.

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.