Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 56: Nhân Sâm Và Ngọc Trai Đen
Cập nhật lúc: 03/12/2025 06:06
Dùng bữa trưa xong, cả nhà đều đã ra mảnh đất hoang, chỉ riêng Hiểu Nhi là không đi cùng. Nàng tranh thủ cơ hội này để lên núi, rồi tìm đến khu rừng mà trước đây Cảnh Duệ từng bảo là chốn chẳng lành. Từ trước, Hiểu Nhi đã ngờ rằng loài cây biết khóc mà mọi người vẫn hay nhắc đến chính là cây cao su. Giờ đây, khi tận mắt trông thấy đúng là loài cây cao su mà mình từng biết ở kiếp trước, trong lòng nàng không nén nổi một thoáng mừng vui, nhưng đồng thời cũng dấy lên nỗi băn khoăn lạ lùng. Bởi lẽ, theo ký ức của nguyên chủ, khí hậu nơi này vốn chẳng hề thích hợp để trồng cây cao su, vậy tại sao chúng lại có thể xuất hiện ở đây?
"Gần đây có địa nhiệt, chính vì vậy mà khí hậu nơi này mới ấm áp hơn." Bạch Thiên đúng lúc lên tiếng giải thích.
Hiểu Nhi khẽ gật đầu. Thế gian này quả là muôn màu muôn vẻ, mà tự nhiên lại càng ẩn chứa vạn điều huyền bí. Có điều, dù cho nơi này có địa nhiệt đi chăng nữa thì cũng khó lòng mà tận dụng được, thế nên nàng chẳng còn vướng bận gì về vấn đề này nữa. Nàng rút liềm ra, rạch một đường trên thân cây rồi dùng thùng gỗ bắt đầu hứng lấy mủ. Trong bản vẽ thiết kế mà nàng đưa cho Thượng Quan Huyền Dật trước đây có một chiếc máy bơm nước quay tay, và một trong những bộ phận cần thiết chính là vòng đệm cao su để lắp vào ống nén. Vừa hay có chỗ mủ này, nàng có thể thử xem liệu có làm ra được nó hay không.
Nàng di dời hai cây cao su nhỏ hơn vào trong không gian để sau này tiện bề sử dụng. Sau khi hứng đầy mủ, nàng đưa cả thùng vào không gian rồi xuống núi. Trên đường về, nàng thuận tay bắt hai con gà rừng thả vào không gian nuôi.
Nhân sâm trong không gian đã mọc rất lớn, nàng tìm một củ tương đối nhỏ, định bụng đến lúc sẽ mang ra ngoài rồi nói là đào được trên núi. Sau đó, nàng lại lấy thêm vài loại thảo d.ư.ợ.c được trồng trong không gian rồi mới xuống núi. Về đến nhà, chẳng thấy bóng người, nàng bèn lấy một chiếc bao gai, bỏ đầy thảo d.ư.ợ.c vào, rồi giấu củ nhân sâm vào giữa, khóa kỹ cửa phòng lại. Xong xuôi, nàng làm thêm một ít mồi câu rồi xách hai chiếc sọt tre đi về phía đầu làng.
"Ca, Hạo Nhi, chúng ta đi bắt ít cá về ăn tối được không?"
Nghe thấy tiếng Hiểu Nhi, hai huynh đệ vội vàng buông công việc đang làm dở, chạy đến bên cạnh nàng. "Tỷ, đi vớt cá à? Sao không mang theo thùng? Không có thùng thì đựng cá vào đâu?"
"Ngoan, vẫn là Hạo Nhi của ta suy nghĩ chu toàn. Em đi gọi cha giúp chúng ta dùng xe kéo một cái thùng tắm ra bờ sông đi, chúng ta sẽ vớt thật nhiều cá, tối nay bồi dưỡng thêm cho những người giúp mình khai hoang."
Cảnh Hạo nghe vậy liền tất tả chạy đi nói với Thẩm Thừa Diệu. Thẩm Thừa Diệu nghe xong bèn gác lại công việc trong tay, trở về nhà giúp mấy đứa nhỏ vận chuyển thùng gỗ.
Ra đến bờ sông, Thẩm Thừa Diệu và hai huynh đệ chịu trách nhiệm vớt cá. Nàng không xuống sông, bởi nước sông lúc này lạnh buốt thấu xương, Thẩm Thừa Diệu đã dặn đi dặn lại không cho phép nàng xuống nước. Hiểu Nhi bèn cầm một cây trúc, ngồi bên mấy tảng đá ven sông nghịch ngợm. Thẩm Thừa Diệu thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ nghĩ rằng nàng ham chơi mà thôi. Thấy ba người không để ý, Hiểu Nhi bèn lẳng lặng thả ba con hến sông cỡ đại vào khe hở giữa ba tảng đá dưới nước, rồi lại thả thêm một ít con nhỏ hơn, sau đó mới cất giọng gọi lớn: "Cha, cha ơi, cha mau qua đây xem này!"
Nghe tiếng gọi của Hiểu Nhi, Thẩm Thừa Diệu quay đầu nhìn lại, thấy nàng vẫn đang đứng yên ổn trên tảng đá mới yên lòng. Hắn nhấc chiếc sọt tre dưới nước lên, xách vào bờ, bảo Cảnh Hạo nhặt cá bỏ vào thùng, còn mình thì bước về phía Hiểu Nhi.
"Hiểu Nhi thấy gì thế, có phải là cua sông nhỏ không?"
Hiểu Nhi vẫy vẫy tay, dáng vẻ vô cùng sốt ruột: "Cha, người mau lên, mau tới đây xem này."
Thẩm Thừa Diệu đến bên cạnh Hiểu Nhi, nàng dùng cây trúc khều khều con hến sông dưới nước. Thẩm Thừa Diệu nhìn thấy dưới sông có một con hến to như quả bí ngô nhỏ, bèn thò tay vớt nó lên. "Ủa, con hến này thành tinh rồi hay sao?"
"Cha, con nghe nói trong hến sông có thể mọc ra ngọc trai đó, chúng ta cạy nó ra xem thử đi."
Hai huynh đệ nghe vậy cũng chẳng buồn vớt cá nữa, vội chạy lại xem con hến khổng lồ. "Cha, mau xem bên trong có ngọc trai không!"
Cảnh Hạo nhặt một hòn đá đưa cho Thẩm Thừa Diệu. Hắn vừa nhận lấy, định bụng đập xuống thì Hiểu Nhi vội vàng ngăn lại: "Không được, cha ơi, nếu có ngọc trai mà đập như vậy thì chẳng phải sẽ vỡ mất sao!"
"Nó ngậm chặt thế này, dùng tay không cạy ra được!"
"Con về nhà lấy d.a.o phay!" Cảnh Hạo nói xong liền lao đi như một cơn gió.
"Ta tìm thử xem còn con nào không." Cảnh Duệ mải miết cúi đầu, cặm cụi tìm kiếm.
"Ở đây còn một con nữa, con này còn to hơn!" Cảnh Duệ vớt con trai sông từ dưới nước lên, hai tay vui sướng nâng niu giơ cao lên vẫy vẫy.
Thẩm Thừa Diệu thấy thế cũng bắt đầu cặm cụi tìm kiếm dưới lòng sông, Hiểu Nhi đương nhiên cũng chung tay tìm phụ, chẳng mấy chốc đã mò được hết tất cả những con trai sông đã thả vào.
Cảnh Hạo chẳng mấy chốc đã cầm d.a.o phay chạy tới, thằng nhóc này cũng thật lanh lợi, còn biết ý mang theo một chiếc gùi và một tấm vải.
Thẩm Thừa Diệu cầm d.a.o phay, cẩn thận nạy mở vỏ trai. Bên trong, một viên trân châu màu đen to cỡ quả táo liền lộ ra. Lớp xà cừ đen nhánh dưới ánh mặt trời ánh lên những vầng sáng lam tím huyền ảo. Hắn lấy viên trân châu ra, nhúng xuống dòng nước sông rửa sạch, rồi xoay nhẹ một vòng. Ánh kim loại mạnh mẽ của viên hắc trân châu theo mỗi vòng xoay lại biến ảo thành muôn vàn màu sắc rực rỡ, càng tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy, sáng ngời của nó.
"Trân châu màu đen thế này liệu có bán được tiền không ạ?" Cảnh Hạo lòng có chút không yên.
"Hắc trân châu là một loại trân châu vô cùng quý giá. Nó là kết tinh của những năm tháng gian khổ nhất, được mệnh danh là giọt nước mắt đau thương nhất của loài trai mẹ. Vì phải trải qua muôn vàn khổ ải mới thành hình nên nó vừa hiếm có, lại vừa là biểu tượng của sự cao quý."
"Vậy là nó rất đáng tiền sao?!" Gần đây hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, lo rằng sau khi nhà mình khai hoang và cất nhà xong sẽ chẳng còn một đồng nào.
"Cha, người mau mở hết những con trai còn lại ra xem bên trong còn trân châu nữa không." Cảnh Duệ nhìn đống trai nhỏ trên mặt đất, lòng dâng lên một niềm phấn khích không sao kìm nén được.
Thẩm Thừa Diệu lại cầm một con trai lớn khác lên, càng thêm cẩn trọng nạy mở, lại một viên trân châu màu tím to cỡ trứng ngỗng hiện ra.
"Màu tím, là trân châu màu tím, đẹp quá đi!" Cảnh Hạo vui sướng nhảy cẫng lên, "Cha, tiếp tục đi, mau mở nhanh lên."
Thẩm Thừa Diệu nhặt viên trân châu lên, rửa cho thật sạch. Hiểu Nhi lấy tấm vải mà Cảnh Hạo mang tới lót vào trong chiếc gùi, rồi đặt cả viên hắc trân châu và t.ử trân châu vào đó. Hai huynh đệ vây quanh chiếc gùi, mắt không nỡ chớp nhìn hai viên trân châu bên trong.
Thẩm Thừa Diệu nạy mở con trai khổng lồ cuối cùng, lần này là một viên trân châu màu trắng to cỡ nắm tay, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ chói mắt. Mấy con trai nhỏ còn lại cũng mở ra được không ít trân châu cỡ bằng mắt cá, có màu hồng phấn, màu vàng kim, màu xanh lam, mỗi loại chừng hơn mười đến hai mươi viên.
Thẩm Thừa Diệu cố gắng đè nén niềm vui sướng đang dâng trào trong lòng, "Duệ Nhi, con đi cắt một ít cỏ lót lên trên chiếc gùi. Cá tạm thời chưa vớt, ngày mai hãy vớt, bây giờ chúng ta về nhà trước đã."
Hiểu Nhi nhân lúc ba người đang mải mê chìm đắm trong sự nghiệp vĩ đại là mở trai lấy ngọc đã đi đào một ít rau dại, "Cha, con có đào được ít rau dại, cứ để rau lên trên là được rồi ạ."
Thẩm Thừa Diệu gật đầu, đem rau dại phủ lên trên chiếc gùi, sau khi chắc chắn rằng không thể nhìn ra được thứ giấu bên dưới, hắn mới chuyển thùng gỗ đựng cá và hai cái sọt lên xe kéo, rồi đặt cả chiếc gùi lên trên, đoạn giả vờ bình tĩnh đẩy xe, bước những bước chân lâng lâng như đi trên mây mà về nhà.
Trên đường về, gặp người quen chào hỏi, hắn gần như toàn đáp chẳng ăn nhập vào đâu, khiến người ta ngơ ngác chẳng hiểu gì. Hiểu Nhi không nhịn được phải cúi đầu cười trộm.
Vừa bước vào cổng sân, đã thấy Lý Thị từ gian nhà phía Tây đi ra, thấy bọn họ khiêng một thùng gỗ lớn, hai mắt nàng ta sáng rực lên rồi lao tới. Thẩm Thừa Diệu tưởng nàng ta biết trong gùi có trân châu, giật nảy mình.
Lý Thị bổ nhào đến bên thùng gỗ, thấy bên trong có hơn mười con cá lớn, ánh mắt ánh lên vẻ lanh lợi, "Tam đệ, nhà ta tối nay vừa hay chẳng có thức ăn gì, chỗ cá này?"
Thẩm Thừa Diệu thấy Lý Thị chỉ muốn xin cá, bèn khẽ thở phào một hơi, "Nhị tẩu muốn ăn cá thì cứ lựa hai con đi."
Lý Thị nghe vậy liền chẳng chút khách khí mà vơ ngay hai con cá lớn nhất bên trong.
"Cha, chúng ta cũng mang mấy con cá biếu gia gia, nãi nãi và nhà Tứ thúc đi ạ, con vào nấu cơm trước đây." Hiểu Nhi không thèm để ý đến nàng ta, rất tự nhiên xách chiếc gùi lên rồi quay về gian nhà phía Tây.
Mấy người thấy Hiểu Nhi đã mang chiếc gùi vào nhà mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cảm ơn mọi người đã đề cử và lưu truyện.
--------------------
