Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 88: Ra Tù

Cập nhật lúc: 03/12/2025 08:02

Hiểu Nhi liếc nhìn về phía cổng lớn, chợt nghe thấy giọng của Tiểu Phúc Tử, lòng thầm lấy làm lạ, hắn không phải đã cùng Thượng Quan Huyền Dật trở về Đế đô rồi sao? Có điều, hắn xuất hiện ở đây thật tốt quá.

"Cha, mẹ, chúng ta được ra ngoài rồi."

Mấy người nghe vậy đều đưa mắt nhìn về phía cửa lao.

Bên ngoài cửa lao

"Nhanh tay lên, mở một cái cửa mà cũng mất cả buổi! Ngươi làm thế nào mà leo lên được chức Bổ Đầu vậy!" Tiểu Phúc T.ử hận không thể đá cho hắn một cước.

Chương Bổ Đầu bị giục đến mức tay càng run hơn, mở mãi cả buổi cũng không ra.

Tiểu Phúc T.ử bèn giật phắt lấy chìa khóa rồi tự mình mở khóa cửa.

"Mau dẫn đường!"

"Vâng, thưa đại nhân, mời đi lối này." Chương Bổ Đầu khom lưng, đưa tay ra hiệu mời.

Ba người đi đến phòng giam nơi cả nhà Hiểu Nhi đang ở. Lần này không cần giục nữa, Chương Bổ Đầu đã biết ý, vội vàng tiến lên mở cửa.

Tiểu Phúc T.ử nhìn thấy cả gia đình họ, tuy thân ở chốn lao tù nhưng vẫn đứng thẳng tắp, dáng vẻ ung dung đĩnh đạc, ánh mắt quang minh lỗi lạc, chẳng hề có chút sợ hãi lo âu, bèn kính cẩn vái một vái dài: “Thẩm Tam Gia, Thẩm phu nhân, Hiểu Nhi cô nương, các vị công t.ử tiểu thư, Tiểu Phúc T.ử đến muộn, xin hãy thứ tội.”

"Chúng ta còn phải cảm ơn tiểu huynh đệ đã đến cứu chúng ta ra ngoài, làm gì có chuyện thứ tội ở đây." Thẩm Thừa Diệu vội né người tránh lễ.

"Nếu không phải vì cuốn sách mà chủ t.ử nhà ta tặng, thì cả nhà ngài cũng đã không gặp phải tai bay vạ gió này, tiểu nhân bồi tội cũng là lẽ phải. Nếu không, trở về chủ t.ử ắt sẽ trách phạt." Lời này của Tiểu Phúc T.ử mang hai tầng ý nghĩa.

Huyện Lệnh đại nhân nghe là hiểu ngay, hắn cũng vội vàng vái dài một cái sát đất: "Bổn quan thật sự không biết người bên dưới đã bắt cả nhà Thẩm Tam Gia, mong Thẩm Tam Gia đừng trách tội." Thẩm Thừa Diệu này rốt cuộc là thần thánh phương nào, xem ra vị kia rất coi trọng gia đình này thì phải?

Đến Huyện Lệnh còn phải bồi tội, kẻ trực tiếp ra tay bắt người càng phải cúi rạp mình: "Mong Thẩm Tam Gia thứ tội, tiểu nhân bị kẻ khác che mắt, mới bắt cả nhà Tam Gia, thực lòng vô cùng xin lỗi."

"Rốt cuộc là ai đã tố giác nhà Thẩm Tam Gia có cuốn «Tề Dân Yếu Thuật»."

"Là Thẩm Thừa Quang."

Quả nhiên là do nhà trưởng làm, trong lòng Thẩm Thừa Diệu càng thêm thất vọng và nguội lạnh với người huynh trưởng này.

"Chúng ta ra ngoài trước rồi hãy nói!" Hiểu Nhi thật sự không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa!

"Đúng vậy, ra ngoài trước đã!" Huyện Lệnh vội vàng hùa theo.

Mấy người vừa bước ra khỏi cửa lao, thì đã thấy La Thái Y và Thẩm Thừa Tổ đang đợi sẵn ở bên ngoài. Thấy mấy người họ ra, Thẩm Thừa Tổ vội vàng chạy tới: "Tam ca, mọi người không sao chứ?"

"Không sao, chỉ vào trong đó một lát thôi." Thẩm Thừa Diệu lắc đầu.

"Chúng ta đến tửu lầu tắm rửa sạch sẽ rồi dùng bữa trước đã, ta đã đặt một bàn tiệc ở Hội Khách Lai rồi." La Thái Y trong lòng vô cùng áy náy, Tam hoàng t.ử đã nhờ cậy mình trông nom gia đình Thẩm Thừa Diệu, vậy mà trông nom kiểu gì để họ vào cả ngục tù mà mình không hay biết, hắn đúng là quá tắc trách rồi.

"Lâm Huyện Lệnh, ngươi đi làm rõ mọi chuyện đi, lát nữa đến Hội Khách Lai báo cáo."

"Hạ quan đã rõ." Lâm Huyện Lệnh vội gật đầu vâng dạ.

Cả đoàn người cùng lên xe ngựa, thẳng tiến đến tửu lầu.

Tuy cả nhà ai cũng đói meo, nhưng vừa mới từ nơi đó ra, làm sao có khẩu vị cho nổi, nên ai nấy cũng chỉ ăn qua loa cho lót dạ.

Lâm Huyện Lệnh đến rất nhanh. Đầu đuôi câu chuyện là thế này: Trời còn chưa sáng tỏ, Thẩm Thừa Quang đã đi tìm Chương Bổ Đầu, nói rằng hắn phát hiện có người lén lút tàng trữ sách cấm. Về cuốn sách đó, con trai hắn nói phu t.ử trong học đường từng giảng rằng “phàm không phải người trong triều thì không thể có được”. Cả nhà Thẩm Thừa Diệu đều là dân thường áo vải, vậy mà lại cất giữ cuốn sách này, đó chính là phạm pháp. Hắn còn nói, tuy đó là đệ đệ ruột của mình, nhưng đứng trước đại nghĩa, hắn cũng đành phải diệt thân vì nghĩa.

Hắn còn nói thêm rằng người đệ đệ này dạo gần đây kiếm được chút tiền nên đã không còn coi người huynh trưởng này ra gì, nhờ Chương Bổ Đầu giúp mình dạy cho hắn một bài học, phạt chút ngân lượng rồi hai người chia nhau, sau đó nhốt lại mấy ngày.

Cái câu ‘phàm không phải người trong triều thì không thể có được’ mà lại đi hiểu theo cái nghĩa đó sao? Đúng là uổng công đèn sách bao năm! Ý của câu này là chỉ những bản gốc của «Tề Dân Yếu Thuật» vô cùng quý hiếm, hiếm đến mức nếu không phải người trong triều thì đừng hòng có được, vậy mà!

Đúng là bị cái sự ngu dốt của kẻ khác làm cho hại c.h.ế.t mà! Hắn làm thế quái nào mà thi đỗ được Đồng sinh vậy chứ, trong lòng Hiểu Nhi dâng lên một nỗi hoài nghi và phiền muộn khôn tả.

"Lòng dạ của Đại bá sao mà tàn độc đến thế. Trước là chuyện của Vận Nhi, giờ lại đến lần này, chúng ta không so đo với hắn, chẳng lẽ hắn cho rằng chúng ta dễ ức h.i.ế.p lắm sao!" Lưu Thị tức giận cất lời.

"Nhốt mấy ngày, vậy mà hắn cũng nói ra được! Hắn không biết Tiểu Muội còn nhỏ hay sao, ở trong lao ngục này mấy ngày, liệu còn sống nổi không!" Cảnh Hạo nghe xong, trong lòng lửa giận bừng bừng, ngay cả tiếng "Đại bá" cũng không thèm gọi, trực tiếp dùng nhân xưng để thay thế. Tiểu Muội nhà hắn, đã rất lâu rồi hắn không nghe thấy nàng khóc thê t.h.ả.m đến như vậy.

"Có nói phạt bao nhiêu bạc không?" Hiểu Nhi hỏi.

"Phạt một ngàn lượng, Chương Bổ Đầu được ba trăm lượng." Vốn dĩ Lâm Huyện Lệnh không muốn nói ra chuyện này, nhưng dưới trướng Hoàng t.ử toàn là nhân tài, có chuyện gì mà không tra ra được, hắn không dám mạo hiểm, đành phải kể lại đầu đuôi ngọn ngành. Chỉ mong lần này không bị bãi quan.

"Một ngàn lượng, đúng là trong mắt ngoài bạc ra thì chẳng còn gì nữa!" Cảnh Duệ mặt mày phẫn nộ, vì một trăm lượng mà có thể bán cháu gái, bây giờ lại muốn lừa của em trai mình một ngàn lượng, loại người như vậy thật khiến người ta không dám khen một lời.

"Thẩm Tam Gia, chuyện này các vị có dự tính gì không? Nếu như các vị muốn trút giận..." Tiểu Phúc T.ử uyển chuyển hỏi một câu, dù sao kẻ hãm hại họ vào tù lại là huynh trưởng ruột thịt của hắn.

Ý tứ chưa trọn trong lời của Tiểu Phúc Tử, ai nấy đều hiểu, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Thẩm Thừa Diệu.

"Cứ lấy gậy ông đập lưng ông là được." Cảnh Hạo hờn dỗi nói.

"Hạo Nhi tiến bộ rồi, ngay cả câu lấy gậy ông đập lưng ông cũng biết vận dụng rồi cơ đấy." Hiểu Nhi khen ngợi.

"Đây chẳng phải là mấy hôm trước tỷ tỷ mới dạy ta hay sao! Những gì tỷ tỷ dạy ta đều nhớ kỹ nhất." Cảnh Hạo không quên bày tỏ lòng trung thành.

"Hay là, chúng ta cứ phạt họ một ít bạc đi, chẳng phải Duệ Nhi cũng nói, trong mắt Đại ca ngoài bạc ra thì chẳng còn gì nữa sao? Phạt bạc của hắn, chắc hẳn hắn sẽ đau lòng lắm. Lần sau sẽ biết chừa." Thẩm Thừa Diệu ngập ngừng mở lời.

Lòng Thẩm Thừa Diệu đau như cắt, nếu như huynh trưởng của mình chỉ đơn thuần bắt giam một mình hắn, có lẽ hắn còn dễ chịu hơn một chút, dù sao hắn nhẫn nhịn một chút là qua. Nhưng đằng này lại bắt cả vợ con hắn vào ngục, ngay cả đứa con gái mới mấy tháng tuổi cũng không chút đoái hoài, dựa vào đâu mà họ phải nhẫn nhịn hắn, dựa vào đâu mà phải dung túng cho hắn hết lần này đến lần khác gây tổn thương?

Trong lòng Lưu Thị cũng căm phẫn khôn nguôi, đã từng vào đại lao, chuyện này mà đồn ra ngoài thì con cái của nàng còn mặt mũi nào nữa, còn dám mơ tưởng đến tương lai gì nữa? E rằng sau này chuyện cưới hỏi, ngay cả con nhà gia giáo cũng khó mà nói tới. Từ ngày gả vào Thẩm gia cho đến trước khi phân gia, nàng vẫn luôn sống những ngày tháng bị đối xử bất công, bị ức hiếp, tuy có những lúc buồn tủi, nhưng phu quân lại hết mực yêu thương, một lòng một dạ với nàng, tốt trăm ngàn lần, nàng cảm thấy điều đó còn hơn tất cả mọi thứ, thế nên bao nhiêu chuyện cũng quay đầu là quên. Nhưng nếu thật sự nói đến chuyện báo thù, nàng lại do dự.

Nếu thật sự khiến Đại bá vì chuyện này mà phải vào tù, vậy thì tiền đồ của Cảnh Văn coi như hủy hết, đứa trẻ ấy còn nhỏ, bao năm đèn sách chuyên cần... Lưu Thị trong lòng cũng có chút không nỡ. "Ta cũng thấy phạt một ít bạc là được rồi."

Mấy huynh muội nghe vậy, tuy trong lòng thất vọng, lần trước chuyện của Vận Nhi cũng cho qua không tính toán, lần này lại như vậy, Cảnh Duệ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm lời nào.

Hiểu Nhi thấu hiểu hai vợ chồng Thẩm Thừa Diệu, tuy Đại bá đã gây ra chuyện như vậy với gia đình mình, trong lòng họ sẽ tức giận, sẽ đau khổ, sẽ mắng c.h.ử.i vài câu, thậm chí sẽ đi đòi một lời giải thích, nhưng tất cả những điều đó đều không gây ra tổn thương thực chất. Nếu thật sự bắt họ phải báo thù, phải làm tổn thương lại đối phương, cho dù nhất thời nóng giận mà làm, sau này trong lòng cũng sẽ chịu dằn vặt, vậy thì thà không làm còn hơn.

Nàng thà rằng họ vĩnh viễn ghi nhớ nhà Đại phòng không đáng tin, vĩnh viễn giữ thái độ đề phòng với nhà Đại phòng, còn hơn là báo thù xong rồi trong lòng họ lại cảm thấy áy náy, cảm thấy có lỗi với nhà Đại phòng.

Nội tâm chìm trong day dứt và dằn vặt, thì còn nói gì đến hai chữ hạnh phúc vui vẻ. Làm người, muốn cảm thấy hạnh phúc, điều cốt yếu nhất chính là cái tâm. Tâm không hổ thẹn với bất kỳ ai, lòng dạ quang minh chính đại, cuộc sống ắt sẽ nhẹ nhàng thanh thản. Thêm vào đó, nỗ lực gây dựng cơ nghiệp, vun vén cho cuộc sống ngày một đủ đầy, hạnh phúc tự khắc sẽ tìm đến.

"Tam Gia và Phu Nhân đều là người nhân hậu." Hắn cho rằng với loại người như vậy thì phải cho một bài học, dù không thẳng tay đ.á.n.h c.h.ế.t bằng một gậy, cũng phải giẫm trúng chỗ đau của chúng, khiến chúng vĩnh viễn không dám chọc vào mình nữa!

Lúc rời khỏi tửu lâu, Tiểu Phúc T.ử ghé sát tai Hiểu Nhi, thì thầm: "Tam Gia và Phu Nhân chính là quá lương thiện rồi, loại người đó mà không cho một bài học, lần sau chẳng biết chúng còn giở trò gì nữa." Loại người này, hắn ở trong cung đã gặp nhiều rồi.

"Thôi bỏ đi, thiện ác đáo đầu chung hữu báo, chúng ta cứ tạm thời nhịn chúng, nhường chúng, mặc kệ chúng, đợi vài năm nữa hãy nhìn lại xem, coi chúng có thể sống cho ra cái dạng gì. Tự mình ra tay, chẳng phải cũng sẽ mang tiếng xấu hay sao?"

"Vẫn là Hiểu Nhi cô nương có đại trí tuệ."

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.