Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 168

Cập nhật lúc: 14/09/2025 15:33

Mộ Dung Thư ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm từng chữ cái tiếng Anh. Anh văn cũng như tiếng mẹ đẻ thứ hai của nàng, Mộ Dung Thư chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể giải được những từ còn lại. Nàng cầm bút lông bắt đầu điền vào những ô còn trống.

Vũ Văn Mặc ngắm Mộ Dung Thư nghiêm túc như thế bỗng cảm thấy lúc này nàng rất đặc biệt, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa còn hiểu được chữ của người Tây Vực mà không một người Đại Hoa nào biết. Nhưng, hắn lại cảm thấy rất xa lạ. Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc chợt lóe. Hắn nhìn vầng trán thông minh của nàng, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.

Trong khi hắn thất thần, Mộ Dung Thư đã điền những chữ còn lại vào hết các ô trống!

– Xong rồi!

Mộ Dung Thư buông bút lông, ngẩng đầu chống lại con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc, cười nói.

Nàng xinh đẹp, tự tin như vậy! Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc lại sâu thêm mấy phần. Dường như bị mê hoặc bởi nụ cười rực rỡ của nàng, hắn cũng nhếch khóe môi, gật gật đầu:

– Cái này có nghĩa gì?

Mộ Dung Thư nhìn nụ cười của hắn có chút thất thần, sau khi nghe hỏi lập tức cúi đầu nhìn vào mảnh giấy. Lúc nãy nàng chỉ lo giải trò chơi ô chữ, cho nên cũng không để ý đọc mấy câu này.

Kết quả, sau khi nàng phiên dịch nghĩa của đoạn Anh văn đó, tươi cười bên môi  bỗng tắt ngúm.

– Sao rồi?

Vũ Văn Mặc lại hỏi.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, thần sắc nặng nề lại lạnh lẽo.

– Cái này người lấy được ở đâu?

Vũ Văn Mặc nhanh chóng cau mày, nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, hỏi:

– Tại sao lại hỏi như vậy?

– Nếu những gì trong thư này là thật, như vậy phụ thân và những người trong phủ tướng quân đều là bị người khác hãm hại.

Mộ Dung Thư nhíu mày lạnh giọng trả lời. Thư này đúng là do người Tây Vực viết, hơn nữa còn là tướng quân Tây Vực viết cho Thẩm tể tướng!

Nghe vậy, Vũ Văn Mặc kinh ngạc nhìn nàng, môi mím chặt khẽ mở.

– Thư này lấy được từ phủ tể tướng.

Hắn làm cách nào cũng không nghĩ ra, đúng là rất ngoài ý muốn. Chẳng qua hắn chỉ thử một lần, lại thật không ngờ nàng thật sự có thể xem hiểu chữ Tây Vực, hơn nữa nhìn thái độ của nàng có vẻ như bức thư này có chứa tin tức quan trọng!

Quả thực như lời Triệu Sơ nói, nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường! Chẳng lẽ, vì nàng không phải là nữ tử bình thường, cho nên nàng mới có những yêu cầu kia?

– Thì ra là thế. Đây là thư do tướng quân Tây Vực viết cho Thẩm tể tướng. Có điều tướng quân Tây Vực hình như đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Thẩm tể tướng rồi, bức thư này có nhiều chỗ trống như vậy, nếu không phải là người hiểu rõ chữ Tây Vực, căn bản sẽ không giải được. Thẩm tể tướng chắc là không biết chữ Tây Vực nên không thể đoán được nội dung thư, thành ra mới không cất kỹ bức thư này như vậy, do đó gia mới dễ dàng tìm được.

Mộ Dung Thư nói với Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc nhíu mày, vô cùng nghi ngờ:

– Ta chưa từng nghe nói Thẩm tể tướng biết chữ Tây Vực.

– Nội dung bức thư này là: tội thông đồng với địch phản quốc của phụ thân là giả, là do hoàng thượng có ý hãm hại. Mà trong lần giao chiến trước Tây Vực quốc đã phát hiện ra manh mối, sau đó bèn tương kế tựu kế, giả vờ không biết gì. Về phần vì sao tướng quân Tây Vực phải viết một phong thư như vậy cho Thẩm tể tướng thì thần thiếp không rõ, trong thư cũng không đề cập đến.

Mộ Dung Thư trầm giọng giải thích. Tướng quân Tây Vực và Thẩm tể tướng giữ vai gì trong vụ án của Mộ Dung Thu? Hơn nữa, đây lại là thời không không có trong lịch sử, mà Tây Vực quốc đã biết trò chơi đoán chữ rồi sao? Hay là, người này cũng xuyên qua giống nàng?

Thẩm tể tướng thật sự xem không hiểu phong thư này ư? Như vậy, sao phong thư này lại xuất hiện ở phủ tể tướng? Thư là bị Vũ Văn Mặc lấy đi, nhưng nếu để người có ý đồ lấy được thì sẽ thế nào? Chắn chắn lúc đó phong ba sẽ nổi lên. Cũng giống như sóng gió ở phủ tướng quân!

Mộ Dung Thư to gan đoán rằng, những điều trong thư là sự thật, nếu là do Hoàng Thượng gây nên thì rất dễ hiểu, tại sao căn cơ vững chắc ổn định như phủ tướng quân lại dễ dàng sụp đổ như vậy!

Nàng nhìn sang Vũ Văn Mặc, thấy trong mắt hắn không còn vẻ nghi hoặc như lúc nãy, chứng tỏ hắn cũng đã đoán được mọi chuyện!

– Thư này không thể giữ.

Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói. Một khi thư này bị Hoàng Thượng nhìn thấy, nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân.

Vũ Văn Mặc gật đầu, đem bức thư đốt cháy trên ngọn nến.

– Ngươi cứ xem như chưa từng nhìn thấy bức thư này.

Vũ Văn Mặc trầm giọng nói. Kết cục của phủ tướng quân đã không thể thay đổi, lúc này nếu lấy chuyện này ra để lật lại án, không phải là lựa chọn sáng suốt. Huống hồ, bức thư này cũng không hoàn chỉnh.

Hơn nữa, hắn tuyệt không thể liên lụy đến người con gái trước mắt này. Một khi liên lụy đến nàng, sẽ khiến nàng lâm vào nguy hiểm.

– Vâng, thần thiếp đã hiểu.

Mộ Dung Thư gật đầu đáp. Dù sao cũng chỉ là một bức thư, nàng cũng không biết được bức thư này đến cuối cùng là ý gì, nếu nàng muốn dựa vào bức thư này mà phát hiện ra cái gì thì đúng là vọng tưởng. Thế nhưng, nhờ vậy nàng có thể xác định, lúc này giữa Vũ Văn Mặc và hoàng đế đã xuất hiện sóng ngầm.

Có lẽ, Vũ Văn Mặc đã có dã tâm.

Nhưng, theo nàng thì cũng không phải đơn giản như vậy.

Vũ Văn Mặc nhìn nàng lạnh nhạt lại tự tin, thong dong, cảm giác đau đớn nhức nhối vì chuyện bức thư vừa biến mất nay lại xuất hiện, lại dần dần trở nên quen thuộc đến nhập vào xương tủy.

Mộ Dung Thư không phải là người vô tâm, nàng rất mẫn cảm lại cẩn thận. Nàng đã cảm giác được một hơi thở khác thường trong không khí, còn có tầm mắt nóng rực bao hàm tình cảm kia của hắn. Trong lòng nàng thở dài một tiếng, nếu như hắn chỉ là một người bình thường, có lẽ…

Đáng tiếc, hắn và nàng dường như không thể có cùng suy nghĩ và kiên trì với đối phương.

Nói nàng ích kỷ cũng được, nói hắn không thể thay đổi cũng không sai. Nàng thừa nhận mình ích kỷ. Nàng vẫn kiên trì với suy nghĩ của bản thân, tình nguyện cực khổ cả đời cũng tuyệt đối không để mình rơi vào tình cảnh đáng thương, vì đàn ông mà đấu đá cùng nữ nhân khác, dần dần đánh mất chính mình.

Nàng nghĩ, nàng đúng là ích kỷ.

Mộ Dung Thư xoay người đi lướt qua Vũ Văn Mặc, dừng lại trước cửa sổ đang đóng chặt.

Vũ Văn Mặc cau chặt đôi mày rậm, bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi nắm thành quyền, nhìn bóng lưng nàng vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, đau đớn trong lòng càng sâu.

– Ngươi tuyệt đối không phải Mộ Dung Thư. Ngươi là ai?

Phía sau truyền đến âm thanh chất vấn của Vũ Văn Mặc, tuy là câu hỏi, nhưng lại  hàm chứa sự khẳng định.

– Mộ Dung Thư thật sự sẽ không biết chữ Tây Vực, cũng không biết cách dùng bàn tính, lại càng không có đủ khả năng và trí tuệ giải quyết chuyện thiên tai ở Giang Bắc. Đồng thời nàng ta càng không có khí chất và phong thái như vậy, thân đang ở nhà giam nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, thật sự khiến cho nam tử phải hổ thẹn. Nàng ta cũng sẽ không thể chấp nhận mọi người nói mình bị chồng ruồng bỏ. Nhưng ngươi như thế rất không giống người thường. Trên đời này tuyệt đối sẽ không có nữ tử nào so sánh được với ngươi. Càng ngày ngươi càng đặc biệt, càng ngày càng tỏa sáng.

Khảng cách ngày càng xa, khi hắn vươn tay muốn ôm nàng thì nàng lại cách hắn xa như vậy.

Nàng khiến hắn rung động, từ từ chiếm giữ lòng hắn!

Bên tai truyền đến giọng nói trầm nhẹ của Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thu như có thể cảm giác được đôi tay đã sớm nắm thành quyền của hắn đang run run.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.