Xuyên Về Năm Đói Kém Có Không Gian Trong Tay, Ta Dẫn Cả Thôn Sống Sót - Chương 99:---
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:44
Tống mẫu thật sự không nói lung tung (2)
???
Đây còn gọi là không nói sao? Mẹ hắn thật sự hồ đồ rồi.
Nương đã nói thì nói rồi, sao còn nói ra chỗ chúng con trốn, con trốn còn không kịp nữa là!
Nương không nói mà! Là họ tự phát hiện ra mà!
Sao có thể như vậy được, chúng con trốn kín đáo như thế, cách xa như vậy, họ căn bản không nhìn thấy.
Đáng tiếc Dương San và Tống Hà không phải người bình thường.
Nương thật sự không nói mà! Sao mẹ có thể đi nói với bọn họ!
Tống mẫu thật sự cảm thấy oan ức, bà ta thật sự không nói mà, nhưng đứa nhi tử yêu quý nhất của bà ta lại không tin bà ta.
nương , nương còn không thừa nhận, con và lão tam vừa nãy đều sợ c.h.ế.t khiếp rồi.
Tôn Vân cũng có chút oán trách Bà bà làm việc không đáng tin cậy, vậy mà lại bán đứng hai phu thê cô.
Ta nói chuyện với lão tam ngươi xen vào làm gì, ở đây đâu có phần ngươi nói!
Thấy Tức phụ cũng trách cứ mình, Tống mẫu không kìm được nữa, nhi tử thì bà ta không nỡ mắng, lẽ nào còn không nỡ mắng Tức phụ sao? Nực cười!
Vốn dĩ yêu ai yêu cả đường đi lối về, Tống mẫu ban đầu đối xử với Tôn Vân rất tốt, ít nhất so với Tống đại tẩu và Dương San thì tốt hơn rất nhiều.
Ai ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, Tôn Vân đừng nói là nhi tử, ngay cả nữ nhi cũng chưa từng mang thai một đứa nào, đúng là một con gà mái không biết đẻ trứng, làm lỡ thời gian tươi đẹp của nhi tử bà ta.
Vì vậy hai năm nay Tống mẫu nhìn Tôn Vân cũng không vừa mắt chút nào.
Tôn Vân tự biết mình lý đuối, ngoại gia lại sa sút, nên thái độ đối với Tống mẫu cũng có phần mềm mỏng hơn.
Haizzz!! Thôi thôi, dù sao cũng đã như vậy rồi, mẹ sau này đừng đi tìm phu thê nhị ca nữa, không thì nhi tử nào đó ngày nào đó sẽ mất mạng đấy.
Thấy lão nương và vợ lại sắp cãi nhau, Tống lão tam vội vàng lảng sang chuyện khác.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vợ hắn hắn còn không rõ sao, nhìn có vẻ tính khí đã tốt hơn một chút, nhưng đó đều là bề ngoài.
Hắn dám!! Ta đánh gãy chân hắn!
Tống mẫu nghe nhi tử nói vậy thì không vui, tức giận nói.
Thôi đi, giờ hắn nào còn nghe lời mẹ nữa! Mẹ cứ nghe con khuyên một câu đi, đừng chọc phu thê lão nhị nữa, nhi tử không muốn bị đánh nữa đâu.
Lời này của Tống lão tam tuyệt đối là thật lòng.
Nhìn vết bóp cổ trên cổ lão nhi tử, Tống mẫu đành phải thỏa hiệp, hai mẹ con bàn bạc chuẩn bị về nhà.
Tống mẫu bị ngã một cú, không đứng dậy được, giờ vẫn đang ngồi dưới đất.
Tống lão tam vừa nãy chịu không ít kinh hãi, giờ có chút mất sức, nhất thời không kéo Tống mẫu dậy nổi, không kìm được cầu viện vợ.
Vợ ơi, giúp một tay, kéo mẹ chúng ta dậy nào!
…
Yên lặng, không có động tĩnh, hai mẹ con quay đầu nhìn lại, Tôn Vân đã đi xa hơn mười mét rồi.
Vừa nãy nói chuyện quá nhập tâm, Tống mẫu và Tống lão tam vậy mà không hề phát hiện ra.
tức phụ, nàng chạy gì vậy? Mau lại đây giúp một tay!
Mẫu thân chẳng phải nói con không có phần lên tiếng hay sao, vậy thì con sẽ không lại gần, vốn dĩ là con không xứng!
Tức phụ à, nương cũng đâu có ý đó... Chẳng qua là nhất thời nóng giận, lời qua tiếng lại. Nàng là người lớn, lòng dạ nên rộng rãi một chút…
Ta thì tính gì là người lớn? Lại càng chẳng có lòng dạ rộng rãi! Ta đi trước đây, các người cứ thong thả mà quay về!
Nói rồi, Tôn thị hất tay bỏ đi, chẳng buồn ngoảnh lại, để mặc Tống thị cùng Tống lão tam đứng đơ tại chỗ.
Sao ai trong cái nhà này tính tình cũng như lửa như lò thế chứ! Tổ tông nhà lão Tống rốt cuộc tạo nghiệt gì mà rước về toàn tức phụ như pháo nổ thế kia?
Tam tức phụ thì như vậy, nhị tức phụ cũng chẳng vừa, đến đại tức phụ cũng chẳng phải loại dễ sống chung. Số mệnh bà sao lại khổ sở đến thế này cơ chứ!
Tống thị bỗng thấy lòng chua xót, nhớ lại năm xưa khi bản thân còn làm tức phụ nhà người ta, có ai dám trái lời trưởng bối nửa câu? Tính tình cũng phải gồng lên mà nuốt xuống, nhẫn nhịn mấy năm trời mới được gọi một tiếng bà , nào phải chuyện dễ dàng gì…
Giờ tức phụ thời nay thì hay rồi, đụng chút là dỗi, là bỏ đi. Toàn là đám ỷ mình kiêu quý! Thật chẳng ra làm sao cả.
Nương xem nương kìa, lại gây họa rồi đó! Đến cả tức phụ nhi của hài nhi cũng nổi giận bỏ đi rồi. Xin người tạm yên tĩnh một chút có được không!
Tống lão tam lại đổ lỗi, nhưng chưa bao giờ tự tìm nguyên nhân ở bản thân.
Chẳng còn cách nào khác, Tống lão tam đành phải nghỉ ngơi tại chỗ, đợi khôi phục sức lực, mới đỡ Tống mẫu quay về.
Đợi khi đưa Tống mẫu đến chỗ Tống đại ca, lại là một trận gà bay chó sủa.
Tống đại tẩu tức điên người, lão thái bà c.h.ế.t tiệt này không biết lại theo hai phu thê lão tam đi đâu, trở về lại ra nông nỗi này.
Hai phu thê họ thì hay rồi, phủi m.ô.n.g bỏ đi, để lại một mớ hỗn độn cho phòng cả.
Xem bệnh không tốn tiền sao? Lão thái bà c.h.ế.t tiệt nằm liệt giường còn phải hầu hạ nàng ta, thật là chịu đủ rồi!
Văn Sinh của nàng năm nay đã mười chín, vì nhà nghèo mà vẫn chưa cưới được vợ.
Bây giờ bên ngoài quá loạn, phạm vi có thể xem mặt cũng hạn chế.
Thêm mấy năm trước khi thiên hạ chưa loạn hoàn toàn, nha tử đến thu người. Những nhà không thể sống nổi, đành bán nữ nhi đi, đổi lấy lương thực cho cả nhà.
Khiến cho bây giờ nữ nhi khan hiếm, việc hôn nhân khó tìm, dù có tìm được, sính lễ cũng rất cao, bao nhiêu gia đình chẳng thể cưới được vợ.
Cuộc sống gia đình vốn đã khó khăn, chẳng còn lại chút tích lũy nào, bây giờ lão thái bà c.h.ế.t tiệt lại bị thương, càng thêm họa vô đơn chí.
Nàng đã tạo nghiệt gì chứ!
Vốn đã là cuối năm rồi, vật tư phát xuống chưa được mấy ngày, là đã đến lúc đón năm mới!
Làng Tiểu Hà đã nhiều năm không đón năm mới, vì đợt vật tư này, quyết định năm nay sẽ đón một năm mới thật thịnh soạn.
Như ngày trước, mười mấy cân nếp được lấy ra để làm bánh niên cao, đừng nói là không có, dù có thì mọi người cũng chẳng nỡ.
Bây giờ lương thực quý giá biết bao! Huống hồ là gạo nếp loại lương thực tinh tế như vậy, sao có thể một lần mà phí hoài hết được.
Thế nên đến đêm ba mươi Tết, những nhà nào chịu chi thì đồ một bữa cơm nếp ăn, cả nhà no bụng; những nhà nào không nỡ thì múc hai lạng bột nếp trộn với khoai lang nghiền, làm bánh nướng ăn.
Có nhà ăn cá kho thịt, có nhà lấy một chút thịt hun khói thái vào canh rau dại, để nếm vị.
Có nhà làm quần áo mới, có nhà cuối cùng cũng có vải để vá quần áo.
Vải vóc thời này đều là chất liệu tự nhiên như bông, gai, không bền, mỗi người lại chỉ có vài bộ quần áo.
Nhiều năm trôi qua, một số gia đình đã không thể lấy ra một mảnh vải để vá quần áo, bây giờ cuối cùng cũng có thể vá được rồi.
Tóm lại, người giàu có cách sống của người giàu, người nghèo có cách sống của người nghèo, vì đón năm mới, ai nấy đều vui vẻ.
Tính ra, gia đình Dương San thuộc hàng phú hào trong giới phú hào.
Một bàn cơm giao thừa, cũng chẳng khác gì so với trước thiên tai, có cá, có thịt, có tôm, có lẩu, bánh niên cao cũng không thiếu.
Thậm chí còn có lạc, hạt dưa, bánh ngọt và đồ ăn vặt để tiêu khiển.
Hai đứa trẻ ăn đến mức không ngẩng đầu lên nổi, tục ngữ nói bán đại tiểu tử ăn nghèo lão tử, đang độ tuổi lớn, dạ dày của thiếu niên bán đại chính là cái động không đáy.
Dương San và Tống Hà đặc biệt làm rất nhiều thức ăn, cuối cùng một chút cũng không còn, thật sự là ăn sạch bách.