Xuyên Về Năm Đói Kém Có Không Gian Trong Tay, Ta Dẫn Cả Thôn Sống Sót - Chương 39:phản Ứng Của Các Bên Trong Thôn

Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:41

Gió thổi vù vù, ba người khoác chăn mỏng chậm rãi tiến lên, lớp băng trên đường ngày càng dày, không biết có phải sắp có tuyết rơi không.

Trượt đi trên đường, ba người cuối cùng cũng về đến đầu thôn vào lúc hoàng hôn, đáng lẽ ra nếu như mọi khi thì giữa trưa đã đến nơi rồi.

Đầu thôn không có mấy người, lạnh lẽo vắng vẻ, mọi người đều ở nhà rúc mình rồi.

Cũng không biết người trực ban hôm nay có đi tuần tra trong thôn không.

Bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn, sau khi thôn bàn bạc, mỗi ngày sắp xếp một người đi tuần tra, đi vòng quanh thôn.

Cũng không mong một người có thể ngăn cản kẻ địch, chỉ là để báo hiệu, nếu có người vào thôn lập tức báo tin.

Giành thời gian chuẩn bị cho thôn, không đến nỗi không kịp trở tay, người ta vào đến nhà rồi mới biết.

Đặc biệt vị trí đầu thôn là nơi trọng điểm cần chú ý, trước đây thường có người ở đó.

Có lẽ lần này có không ít người đi phu dịch, mọi người nhất thời chưa sắp xếp được người mới, hoặc có việc gì đó phải rời đi.

Về nhà vẫn phải hỏi lại, Tống Hà nghĩ vậy, mấy người vào trong thôn.

Trên đường gặp Dương lục thúc đang đi cắt cỏ cho bò về từ bên ngoài, bò nhà Dương lục thúc vẫn đang được nuôi.

Từ khi giá rét đến, cỏ bò ngày càng khó kiếm, bò tự mình tìm ngoài hoang dã cũng khá khó khăn.

Dương lục thúc không dám dắt bò ra ngoài, lớp băng này quá trơn, sợ bò bị ngã bị thương.

Chỉ có thể mỗi ngày đi cắt về một ít cỏ úa vàng đóng băng, cỏ non mới mọc, bây giờ cơ bản đã không còn thấy nữa rồi.

Cỏ bò đóng băng cắt về, cho vào nồi lớn dùng nước nóng đun sôi hai lần, băng tan chảy rồi cho bò ăn.

Dù sao mỗi ngày cũng phải đốt củi sưởi ấm, nên cũng tiện lợi.

Bây giờ bò đã gầy đi rất nhiều, lông cũng xỉn màu vô hồn.

Nhưng đối với người bạn già đã gắn bó bao năm này, Dương lục thúc vẫn không nỡ giết.

Còn con bò nhà Dương San, từ khi trời đóng băng thì đã g.i.ế.c thịt, bây giờ đã biến thành thịt bò khô.

Chẳng phải sao, hôm nay Dương lục thúc cũng bất chấp giá rét đi cắt về một ít cỏ bò đóng băng, dùng dây buộc lại, buộc vào một khúc gỗ, vác về.

Nhìn thấy ba người mặt đầy ban, sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi bó cỏ bò trên vai.

Nhìn kỹ một lúc lâu, mới nhận ra là Tống Hà và mấy người kia, ngũ quan đều sắp không nhìn ra nữa rồi.

Các ngươi… các ngươi làm sao vậy?

Dương Lục thúc nuốt khan một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt, lại lên tiếng dò hỏi: Không phải các ngươi đi phu dịch rồi sao? Sao lại trở về, còn thành ra nông nỗi thế này?

Lục thúc… chúng ta cũng chẳng rõ nữa. Có khi nào mắc phải quái bệnh gì không? Quan sai không cho tiếp tục đi nữa, bảo chúng ta mau trở về tìm đại phu.

Lời Dương Nhị ca vừa dứt, Thiết Ngưu đã òa lên khóc lớn.

Lục thúc ơi, chúng ta có c.h.ế.t không? Ta thấy người ta cứ bủn rủn, cả mặt cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, hu hu hu…

Thê tử ta có chê bỏ ta không? Lục thúc, ta sợ quá…

Thiết Ngưu là đứa con nhà góa phụ, mẹ góa con côi, sống trong thôn vốn chẳng dễ dàng, tính nết thành ra vừa mặt dày lại hay tủi thân, rặt một bộ dạng lăn lộn ăn vạ.

Vừa khóc vừa rống, lại còn cố nặn ra hai hàng nước mắt; quanh khóe mắt hắn, ban đỏ chi chít mọc đầy khiến ai nấy nhìn vào cũng rợn người.

Khiến người ta da đầu tê dại, đôi mắt vốn không lớn, híp thành một đường chỉ.

Tống Hà lại bổ thêm một đao: Thúc, bệnh này của chúng tôi sẽ không lây nhiễm chứ? Quan sai đều không cho chúng tôi đi rồi.

Nghe vậy Dương lục thúc càng hoảng hơn, Vậy… vậy các ngươi mau về nhà đi! Tìm Phương đại phu xem, bò trong nhà đang đợi, ta về trước đây.

Dương lục thúc còn chưa nói hết lời, đã vội vàng bỏ đi.

Về đến nhà, ta dặn dò người nhà rằng trong khoảng thời gian này đừng đến nhà họ Dương cũng đừng đến chỗ Phương đại phu.

Vì sợ đắc tội với nhà họ Dương, ta còn căn dặn người trong nhà đừng nói ra ngoài.

Nào ngờ, lão bà tử nhà mình lại cùng tính nết với Lưu Đại Nương.

Dương Lục thúc còn chưa cho trâu ăn đã lén lút chuồn ra ngoài tìm người buôn chuyện, chia sẻ tin tức mới nhất.

Ba người Tống Hà cuối cùng cũng đến cửa nhà họ Dương. Biết rằng có lẽ họ sẽ về trong hai ngày này, Dương San mỗi ngày đều dẫn hai đứa trẻ đến ngoại gia trò chuyện cùng Dương mẫu.

Thấy ba người mặt mũi hoàn toàn khác lạ, chưa kịp đau lòng đã không nhịn được bật cười thành tiếng.

Dương mẫu và Dương Đại Tẩu cùng những người khác cũng không nhịn được, ha ha!

Thấy Dương San cười nghiêng ngả cả người, Tống Hà không khỏi ứa gan.

Mọi người cười đủ rồi mới cho ba người vào nhà. Trên lò luôn có nước nóng, bảo họ rửa mặt ngâm chân, để ấm người lại.

Dương Đại Tẩu vào bếp thái gừng, chuẩn bị nấu canh gừng cho họ.

Dương Đại Ca bảo Vĩnh Niên đến nhà Thiết Ngưu báo tin, rồi tự mình chạy đi mời Phương đại phu đến khám cho họ.

Vừa uống xong canh gừng thì Phương đại phu đã đến.

Vì đã hỏi Dương Đại Ca từ trước nên Phương đại phu đến nơi đã dùng một mảnh khăn che kín miệng mũi.

Thời điểm này, người ta, đặc biệt là các đại phu, đã có ý thức đeo khẩu trang.

Chỉ là vẫn chưa có khẩu trang chuyên dụng xuất hiện, đa số đều là tự may.

Dù Dương Đại Ca đã nói trước, Phương đại phu nhìn thấy những nốt ban trên mặt ba người vẫn giật mình kinh hãi, bảo mọi người tản ra và cảnh báo có thể lây nhiễm.

Để ba người vào một căn phòng trống trải, kín đáo rồi mới bắt đầu xem xét kỹ lưỡng bệnh tình.

Sau khi hỏi kỹ, cả ba đều nói không ngứa, không sốt, không đau đầu, không thấy mệt mỏi, không có cảm giác gì cả.

Những điều này đều không khớp với triệu chứng của thủy đậu hay đậu mùa.

Phương đại phu không khỏi thắc mắc, nốt ban rõ ràng rất giống hai bệnh này, sao lại không có chút triệu chứng nào?

Trăm mối vẫn không giải được, Phương đại phu chuẩn bị về nhà xem lại y thư thật kỹ.

Trước khi đi, để đề phòng vạn nhất, ông vẫn đề nghị cách ly họ.

truyện được phát sóng độc quyền trên kênh Gác Truyện Cổ , Vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức

Tốt nhất là về nhà, mỗi người một phòng, cách ly riêng, luôn chú ý xem có phát sinh biến chứng gì không.

Nếu có chuyện gì, phải đến tìm ông ngay lập tức, ông sẽ đến ngay.

Vì còn chưa chẩn ra bệnh, Phương đại phu tự hoài nghi bản thân, tiền khám cũng không thu.

Không khỏi khiến Dương San nhìn ông bằng con mắt khác, xem ra Phương đại phu cũng không phải kẻ ham tiền.

Y thuật của Phương đại phu vẫn là không thể nghi ngờ, bình thường có bệnh vặt gì, tìm ông ấy kê mấy thang thuốc là khỏi.

Mặc dù đối với người trong thôn, phí khám và tiền thuốc không mấy bình dân, nhưng vì hiệu quả tốt, mọi người vẫn thích tìm ông.

Nếu không, vừa đắt lại vừa kém hiệu quả, đã sớm không làm ăn được rồi.

Lần này gặp Dương San, coi như ông xui xẻo, loại thảo dược này Dương San trước đây cũng chưa từng nghe nói đến.

Khiến người ta phải chạy công một chuyến, Dương mẫu áy náy, lấy một túi nhỏ đậu phộng rang, đưa cho Phương đại phu mang đi.

Phương đại phu đi rồi, mọi người ai nấy trở về nhà mình, ai có nương thì tìm nương.

Dương San dắt hai đứa trẻ, lo lắng đi theo Tống Hà, người không biết còn tưởng nàng đau buồn lắm.

Về đến nhà, dọn dẹp căn phòng trống của hai đứa trẻ, dùng làm phòng cách ly.

Hai đứa trẻ trước khi thành gia đều dự định ngủ chung, như vậy có thể đốt ít than sưởi một giường hơn, phòng của họ liền trống ra một cái.

Mặc dù Tống Hà không cần cách ly thật, nhưng hình thức thì vẫn cần phải có.

Chỉ sợ người khác nghe được, lại có kẻ không sợ lây bệnh mà thích xem trò vui, đến tận cửa thăm hỏi.

Dương San không biết rằng, bây giờ trong thôn tin đồn về mấy nhà họ đã bay khắp trời.

Dương Lục Thẩm tìm khuê mật Lưu Đại Nương tán gẫu, hai người họ, tùy tiện ném một người ra, uy lực đều không tầm thường.

Huống chi hai người tụ họp lại, đó tuyệt đối là một cộng một lớn hơn hai.

Hai người sau khi trao đổi tin tức xong, thì mỗi người đi khắp nơi chơi.

Một đồn mười, mười đồn trăm.

Bây giờ hơn nửa thôn đều biết, nhị lang và Tế tử nhà thôn trưởng, cùng thằng Thiết Ngưu, đều mắc bệnh nan y rồi, khéo lại c.h.ế.t người đấy.

Còn có người quả quyết nói, nàng ta tận mắt nhìn thấy Thiết Ngưu được khiêng vào nhà.

Chẳng còn bao nhiêu hơi thở nữa, sắc mặt tái xanh, e là không ổn đâu.

Nếu Thiết Ngưu biết được chắc sẽ chửi người, rõ ràng y đường hoàng đi bộ vào nhà mà.

Tống Đại Tẩu đi chơi cũng nghe được tin, do dự một lúc rồi về nhà nói cho Tống phụ Tống mẫu.

Tống phụ nghe xong trầm mặc một lúc lâu, không nói gì.

Cha, hay là chúng ta mang chút đồ qua thăm nhị đệ và nhị tức phụ?

Tống Đại Ca thấp thỏm hỏi, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, trước đây trong nhà này chỉ có y và nhị đệ có thể gánh vác việc lớn.

Thăm gì mà thăm, Đại Ca con không được đi, lỡ lây bệnh thì làm sao, nó đã đoạn tuyệt quan hệ với cha nương rồi, con còn nhận nó làm huynh đệ làm gì, người ta còn chẳng coi trọng con đâu.

Tống mẫu quát mắng Tống Đại Ca một trận, Tống Đại Tẩu cũng kéo tay áo trượng phu, ra hiệu y đừng nói nữa.

Cuối cùng Tống phụ vẫn thở dài nói: Vậy thì đừng qua nữa!

Mấy người Tống Hà ở lì trong nhà cách ly, ba ngày trôi qua, mấy gia đình vẫn ăn uống như thường, trên mặt cũng không thấy vẻ đau buồn.

Khiến một số người sốt ruột không thôi, sao mà chẳng có động tĩnh gì vậy.

Đại phu cũng không mời, việc tang cũng chưa làm, chẳng phải nói là hôn mê bất tỉnh rồi sao? Những người khác cũng không nghe nói bị lây bệnh.

Hôm nay cuối cùng họ cũng tìm được Lưu Đại Nương, người có ham muốn tìm hiểu mạnh mẽ nhất, bảo nàng đến nhà Dương San ngồi chơi, hỏi thăm tin tức.

Lưu Đại Nương cân nhắc một phen, cắn răng đồng ý, những người khác trong nhà họ Dương cũng không nghe nói bị lây bệnh, chắc không sao đâu nhỉ?

Vốn dĩ Dương Lục Thẩm cũng định đến, nhưng bị Dương Lục Thúc trấn áp nghiêm khắc.

Chỉ có Lưu Đại Nương, lão trượng phu đã qua đời, con cái lại không quản được nàng, sống rất tiêu sái.

Ăn trưa xong, Lưu Đại Nương xách một cái giỏ, bên trong có hai quả trứng gà, một nắm rau xanh, đều là do mọi người góp lại.

Cái thời buổi này, mang theo hai quả trứng gà đến thì quả là rất chân thành.

Không ít nhà ngày nào cũng ăn cháo khoai lang rau dại khô, lại còn toàn là nước, cả người đều không còn chút sức lực nào.

Rau xanh quá ít, căn bản không đủ ăn.

Lưu Đại Nương còn hiếm thấy mà nắm chặt một chiếc khăn tay, nếu sắc mặt Dương San không đúng, nàng sẽ che miệng mũi, đặt giỏ xuống rồi đi ngay.

May mắn thay, Dương San sắc mặt hồng hào, trông rất khỏe mạnh, Lưu Đại Nương thở phào nhẹ nhõm.

Đại Nương sao lại qua đây? Mau vào nhà ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm.

Dương San mở cửa xong, mời Lưu Đại Nương vào nhà.

Hay quá, ta cũng lâu rồi chưa đến đây.

Lưu Đại Nương đảo mắt nhìn quanh, đặt cái giỏ trong tay vào tay Dương San.

Đại Nương, người nói đến thì cứ đến thôi, sao lại mang những thứ này theo làm gì, ai cũng khó khăn cả mà.

Ai, đây là chút tấm lòng của mọi người, mấy bà lão và mấy Tiểu tức phụ chúng ta góp lại, mang cho Hà tử ăn, con đừng từ chối.

Nếu đã là mang cho Tống Hà, vậy ta xin mặt dày nhận lấy.

Dương San nhận lấy cái giỏ, vừa dẫn Lưu Đại Nương vào nhà, vừa suy nghĩ nên tặng lại món quà gì thì thích hợp.

Không nhận thì quá xa cách, nhận rồi Dương San lại không muốn chiếm tiện nghi của mọi người.

Dù sao mà nói, cuộc sống của nàng còn tốt hơn mọi người nhiều.

Những thứ mọi người khó khăn lắm mới góp được, đối với nàng có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng tấm lòng thì đáng quý.

Không thấy nhà họ Tống còn chẳng hé răng sao? Dù không mang đồ đến, người đến thăm cũng tốt mà, tuy đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Tống Hà không ít lần đóng góp cho nhà họ Tống.

Nàng đến đây rồi, cuộc sống tốt hơn, cũng không ít lần tặng đồ, bây giờ bên kia lại đang giả chết.

Dương San dẫn Lưu Đại Nương vào khách phòng, khách phòng cũng xây giường sưởi.

Bây giờ ban ngày đều đốt giường sưởi ở đây, mọi người đều ở đây, buổi tối mới đốt giường sưởi hai phòng ngủ.

Hai đứa trẻ đang chơi xếp hình trên giường sưởi, là do Dương San vẽ hình theo kiểu xếp hình hiện đại, nhờ Tống Hà làm cho.

Chào Đại Nương ạ! , Văn Khiêm ngọt ngào chào Lưu Đại Nương.

Đại Nương uống nước ạ! , Văn Hạo nhanh nhẹn đi rót cho Lưu Đại Nương một cốc nước nóng.

Khiến Lưu Đại Nương cười tít mắt, liên tục nói ngoan.

Dương San cũng ngồi xuống đầu giường sưởi, cùng Lưu Đại Nương nói chuyện phiếm.

Từ miệng Dương San được biết Tống Hà đã đỡ hơn nhiều rồi, đang cách ly trong một căn phòng khác, mỗi ngày đều có người đưa cơm qua.

Có lẽ vài ngày nữa là khỏi, nàng và các con không có chuyện gì cả, chắc là không lây nhiễm.

Có được tin tức xác thực từ người trong cuộc, Lưu Đại Nương thỏa mãn rời đi.

Trước khi đi, Dương San đưa lại cho Lưu Đại Nương cái giỏ nàng mang đến, bên trong có hai nắm mì sợi.

Đây là đồ tốt đấy, lương thực tinh chế.

Lưu Đại Nương không từ chối được, mang đi, còn cam đoan nhất định sẽ chia đều cho mọi người.

Dương San cười nói tạm biệt với nàng, đóng cổng sân mới vào nhà, đi vào phòng ngủ xem Tống Hà.

Tống Hà đương nhiên không cần ở phòng cách ly, y đâu có bị bệnh, đó chỉ là hình thức thôi.

Tống Hà đang gãi tai gãi má trước một tờ thư pháp, đã viết hỏng mấy tờ giấy rồi.

Mặc dù nốt ban đã lặn đi rất nhiều, nhưng vẫn còn khá nhiều.

Tống Hà đội cái mặt như vậy, vẻ mặt căm phẫn, Dương San nhìn liền muốn cười.

Một bên nhà Dương San tháng năm êm đềm, nhưng mấy ngày nay không khí trong thôn lại rất u ám.

Chính xác mà nói, từ khi tin tức trưng binh truyền đến, tâm trạng mọi người đều chưa từng được thư thái.

Mấy ngày nay người nhà đã theo nha dịch đi rồi, tâm trạng càng thêm rơi xuống đáy vực.

Đương nhiên có một người là ngoại lệ, đó chính là Dương Kim tức phụ.

Nàng ta vui mừng khôn xiết, cái đồ đáng ngàn đao c.h.é.m ấy cuối cùng cũng đi rồi, cảm giác như trời cũng xanh hơn.

Ngay cả khí hậu lạnh giá này cũng không thể ngăn được nhiệt huyết tràn đầy trong lòng nàng, hận không thể ngửa mặt lên trời than thở, lão nương cuối cùng cũng được giải thoát rồi!

Hai đứa trẻ mới hơn mười tuổi, chưa đủ hai mươi, Dương Kim lại chưa quá năm mươi, cho nên không phải y đi sao.

Từ khi tin tức trưng binh truyền đến, Dương Kim tức phụ đã âm thầm mong đợi ngày này đến.

Mặc dù nhìn thấy nhà người khác sầu thảm u ám mà nghĩ như vậy thì có chút thất đức, nhưng nàng thực sự không thể kiềm chế được niềm vui sướng điên cuồng trong lòng.

Khi Dương Kim còn ở nhà, nàng ta đều cố gắng cúi đầu làm việc, dọn dẹp nhà cửa, chỉ sợ bị Dương Kim phát hiện mà bị đánh đập tàn nhẫn.

Mặc dù hai đứa trẻ chắc chắn sẽ giúp nàng, nhưng dễ bị thiệt thòi.

Dương Kim biết mình sắp bị bắt đi, đã buông xuôi rồi, không còn gì để kiêng kỵ nữa.

Nàng không muốn hai đứa con của nàng, trong tình huống như vậy, lại đánh nhau với Dương Kim.

Sợ nhất là những kẻ bất chấp tất cả, không cần mạng sống.

Bây giờ Dương Kim cuối cùng cũng đi rồi, hai đứa trẻ cũng lộ ra nụ cười thư thái mà nàng mười mấy năm nay chưa từng thấy.

Vui mừng đồng thời cũng không khỏi xót xa, hai đứa trẻ những năm nay cũng quá khổ rồi.

Sống trong một gia đình như vậy, sớm hơn những đứa trẻ khác mà trưởng thành.

Theo nàng xuống đồng làm việc, lo lắng cho sinh kế gia đình, hồi nhỏ còn thường xuyên bị cha đánh.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.