Xuyên Về Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Ca - Chương 192
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:08
Người đó chắc chắn đối xử tốt với cô, cũng chắc chắn nghe lời cô. Ăn mặc phải gọn gàng, tươm tất. Anh cúi đầu nhìn mình một cái, vội vàng kéo phẳng những chỗ có nếp nhăn.
Chỉ còn lại một cái, đó là "đẹp trai". Đội trưởng Bùi vốn tự tin cũng không còn tự tin nữa. Dương Dương sẽ thấy anh đẹp trai không?
Lúc này Bùi Từ rất cần có người khẳng định mình. Anh muốn mở miệng hỏi Phương Tri Lễ nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Người anh cả kia tinh ranh quá, đừng để chưa xác định được tâm ý của Dương Dương thì đã bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà.
Cuối cùng anh đặt ánh mắt vào Phương Tri Lễ đang ra vào bưng bê.
Bùi Từ vất vả lắm mới đợi đến khi cơm nước tươm tất. Anh cả ra ngoài dọn bàn, Phương Tri Lễ vào nhà bưng thức ăn. Anh kéo người sang một bên, thấy xung quanh không có ai mới nhỏ giọng gọi một câu: "Anh thứ."
"Làm gì thế?"
"Anh thứ thấy em đẹp trai không?" Anh dùng cả kính ngữ, đủ thấy thái độ nghiêm túc thế nào với chuyện này.
Phương Tri Lễ: ... Gì thế này? Cậu ta bị làm sao vậy? Cậu ta đẹp trai hay không thì liên quan gì đến mình chứ? Không đúng, cậu ta hỏi mình làm gì? Trong đội bay ai mà không biết cậu ta đẹp trai hơn mình? Định khoe khoang gì sao?
Đàn ông con trai mà cứ chăm chăm chuyện ngoại hình, thật đúng là... quá rảnh rỗi.
Tuần tới các phi công thử nghiệm sẽ cùng nhau vào viện nghiên cứu để làm quen với các thông số máy bay. Mấy ngày nay thử nghiệm vũ khí và máy bay lại đặc biệt thuận lợi, vì vậy Viện trưởng Trương vui vẻ cho phòng nghiên cứu của Phương Tri Ý nghỉ vài ngày. Vừa lúc tuần tới cô và Bùi Từ cùng đến viện nghiên cứu.
"Đồng chí Phương này, tranh thủ mấy ngày này cũng nghỉ ngơi cho khỏe. Từ khi em vào viện nghiên cứu đến nay chưa nghỉ phép lần nào, vất vả cho em rồi!"
Trương Khâu đương nhiên rất muốn Phương Tri Ý thiết kế thêm vài chiếc máy bay tiên tiến hơn, nhưng ông cũng là người yêu quý nhân tài. Nếu để nhân tài mệt mỏi thì mới thật sự là tổn thất lớn.
"Cảm ơn Viện trưởng Trương." Phương Tri Ý cũng không từ chối.
Bước vào kỳ nghỉ phép, Phương Tri Ý cảm thấy mình như được trở lại khoảng thời gian trước khi đến viện nghiên cứu, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ăn uống rồi đi dạo.
Từ khi cô đến viện nghiên cứu, Đào Quế Vân đã cảm thấy lâu lắm rồi không gặp Phương Tri Ý, cứ nghĩ cô rất bận rộn ở bộ phận sửa chữa. Bởi vậy, khi biết cô nghỉ phép, bà đã mang rất nhiều đồ đến tận nhà từ sáng sớm. "Dương Dương, cô có làm phiền con nghỉ ngơi không?"
"Dạ cô, không làm phiền đâu ạ, một mình cháu ở nhà cũng đang chán đây." Phương Tri Ý mời cô vào nhà rồi hỏi thêm: "Tiểu Trân không đến ạ?"
"Đi học rồi." Đào Quế Vân vừa nói vừa đưa đồ trong tay cho cô: "Hai bộ quần áo này là lần trước cháu nhờ cô may cho, cháu thử xem sao. Còn mấy mảnh vải vụn thừa, cô may cho cháu mấy cái mũ che nắng. À, cô thấy rèm cửa nhà cháu cũ rồi, vừa hay mấy hôm trước tụ tập với hội chị em nhà chị Thục Vân, cô học theo mấy chị ấy cách nhuộm vải, nên nhuộm cho cháu một tấm để làm rèm cửa."
Phương Tri Ý nhận lấy tấm rèm cửa từ tay Đào Quế Vân, ánh mắt chợt sáng lên. Cách nhuộm vải này đẹp quá, nếu làm thành quần áo thì chắc chắn còn đẹp hơn nhiều.
Thực ra vải vóc bây giờ không đa dạng, cho dù mua ở bách hóa cũng chẳng mấy đẹp đẽ, hơn nữa gam màu cũng hạn chế, ngoài đỏ và xanh lá thì màu sắc vô cùng đơn điệu.