Xuyên Về Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Ca - Chương 590
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:23
Cùng với sự phát triển kinh tế, cơ hội của mọi người nhiều hơn, việc quản lý cũng trở nên phức tạp hơn. Bây giờ, trên tàu tuy đã bố trí thêm cảnh sát tuần tra nhưng tình trạng trộm cắp lại ngày càng đáng báo động.
Đặc biệt là vào ban đêm, nhiều người ngủ một giấc dậy đã thấy đôi giày trên chân mình không cánh mà bay.
May mà Phương Tri Ý thu xếp được giường nằm, nhưng Bùi Từ vẫn không dám lơ là cảnh giác. Buổi tối, anh hầu như không ngủ, cả đêm canh chừng vợ con và mẹ. Mãi đến khi trời sáng, mẹ anh bế cháu gái đi rồi, anh mới dám thay bà chợp mắt đôi lát.
Cuối cùng thì sau năm ngày trời, họ cũng đã đến Bắc Thành.
Vì công việc ở đây đã thu xếp ổn thỏa nên ngay khi họ vừa đặt chân đến Bắc Thành, sư đoàn không quân 38 nơi Bùi Từ làm việc đã cử xe đến đón.
Lần đầu tiên Điềm Điềm đi xe đường dài, niềm háo hức ban đầu đã qua đi, hai ngày sau thì có hơi khó chịu. Lúc xuống xe được bố bế trong lòng, cô bé đã không còn tinh thần như trước, vẻ mặt bơ phờ, trông có vẻ mệt mỏi.
"Đội trưởng Bùi!" Người đến đón họ là một chiến sĩ trẻ tên Trần, từ xa đã hớn hở gọi toáng lên, nhanh nhẹn tiến đến nhận lấy hành lý trên tay họ.
Bùi Từ khẽ gật đầu với anh ta, sau đó rảnh tay để bế con gái.
"Đây là bác và chị dâu phải không ạ?" Tiểu Trần nhiệt tình hỏi: "Chắc mọi người đi đường xa mệt lắm phải không ạ? Tôi đưa mọi người đến khu nhà ở của quân khu trước nhé. Đồng chí bên hậu cần đã quét dọn nhà cửa cho các bác rồi. Mọi người cứ qua xem có muốn sắm sửa thêm thứ gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ lo liệu giúp các bác ngay."
Tống Trinh thấy anh ta khiến bà nhớ đến anh lính cảnh vệ của nhà cụ Bùi trước đây, cũng nhiệt tình như vậy, bà mỉm cười đáp lời cảm ơn.
"Bác gái đừng khách sáo ạ." Nói rồi anh ta đặt hành lý lên xe, lại giúp mở cửa xe.
Từ nhà ga đến khu nhà ở của quân khu không xa, lái xe chỉ mất nửa tiếng. Hơn nữa, quân khu ở đây không hẻo lánh xa xôi như ở biên cương, nằm ngay ngoại ô Bắc Thành, cũng không hẳn là vùng ven đô hẻo lánh, chỉ cách khu vực nội thành một quãng đường ngắn. Nơi này cách Viện nghiên cứu Bắc Thành mà Phương Tri Ý sắp đến cũng không xa, đi bộ chỉ mất khoảng hai mươi phút.
Khu nhà ở cho gia đình quân nhân nằm ngay sau quân khu, vì phía sau có một dãy nhà kiểu Tây nho nhỏ, vốn là di tích từ thời Dân Quốc. Hồi những năm sáu mươi bảy, nhiều ngôi nhà đã bị nhà nước thu hồi.
Sau này, dẫu nhiều người được phục hồi danh dự, họ cũng không muốn trở về chốn cũ. Quân khu liền tiến hành quy hoạch khu vực này, chi trả trợ cấp cho các hộ dân, hoặc bố trí công việc mới, sau đó cải tạo, biến những ngôi nhà này thành khu gia binh dành cho cán bộ sĩ quan.
Những ngôi nhà nhỏ bằng gạch xanh này vào thời đó mang một phong thái riêng, rất đặc trưng, nhưng trải qua thời gian, vì là khu nhà ở của quân khu nên những món đồ trang trí cầu kỳ đã được tháo dỡ, chỉ giữ lại sự sửa sang đơn giản, mộc mạc. Bề ngoài trông tựa những căn nhà hai tầng bình thường, nhưng qua những ô cửa sổ kính màu còn sót lại, người ta vẫn có thể mường tượng được dáng vẻ xưa kia của chúng.
Nhà ở trong khu gia binh dành cho các sĩ quan từ cấp phó đoàn trở lên, còn cấp dưới thì ở trong những tòa nhà năm tầng bằng gạch đỏ bên cạnh, với kiểu một hoặc hai phòng chật hẹp.
Chính vì vậy, số lượng gia đình quân nhân ở đây không đông đảo, chỉ vỏn vẹn hơn một trăm hộ, ít hơn hẳn so với hàng nghìn hộ ở khu vực biên giới.
Tống Trinh nhìn một lượt thì khá ưng ý, hơn nữa căn nhà này trước đây là nhà của một gia đình cá nhân nên có cả sân trước và sân sau, dù sân lát gạch xanh, nhưng vẫn còn khá nhiều khoảng đất trống.