Xuyên Về Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Ca - Chương 697 --hoàn--
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:27
Bùi Châu phì cười nhìn bạn học của mình, thầm nghĩ sao hôm nay người này lại trở nên kỳ quái thế, trước giờ cậu ta có hỏi han kiểu này đâu. "Không chỉ vậy, Tịch Kính à, hình như cậu chưa bao giờ chịu nhìn thẳng vào bản thân mình. Cả người cậu lúc nào cũng cứ sáng bừng cả lên."
"Con gái đều thích kiểu này sao?" Anh hỏi.
Bùi Châu: "... Cậu à, tuy chúng ta tài cán nhưng cũng chưa đến mức độ đó đâu. Cậu biết trên đời này có bao nhiêu phụ nữ không hả? Nếu đều thích cậu hết thì những người khác còn sống thế nào đây?"
"Tôi không có ý đó. Ý tôi là, tôi có dễ được lòng con gái không? Cậu nghĩ con gái sẽ không thích mẫu người như tôi chứ?"
"Cũng không cần tự hạ thấp mình như thế. Chỉ là một số hành vi của cậu khiến một số người không thể nào chấp nhận được."
"Hành vi gì?"
Bùi Châu hiếm khi thấy anh em tốt của mình lại có vẻ bạo dạn đến thế, không thể không chỉ rõ cho cậu ta. Mãi một lúc mới chợt bừng tỉnh: "Lão Tịch, cậu có chuyện gì khuất tất à? Mau khai thật xem có phải đã để ý cô nào rồi không?"
"Có." Tịch Kính không hề giấu giếm, song lại chẳng đả động gì đến Bùi Lạc Hi, em gái của Bùi Châu.
Bùi Châu lập tức sáng mắt lên, Tịch Kính có người trong lòng ư? Chuyện này còn khiến người ta phấn khởi hơn cả tin chứng khoán đại thắng: "Mau nói xem là ai? Tôi có quen không? Cô gái đó là người trong nước hay nước ngoài? Không phải là người cậu gặp ở Cảng Thành lần trước chứ?"
Tịch Kính lắc đầu, không chịu hé răng về thân phận của Điềm Điềm.
"Tuổi thì có thể nói chứ?" Bùi Châu nhìn vẻ kín như bưng của Tịch Kính, chẳng lẽ cậu còn có thể tranh giành với cậu ta chắc?
"Hai mươi ba." Tịch Kính nói.
"Mới hai mươi ba? Tịch Kính, cậu hay đấy! Không thích thì thôi, chứ đã ưng rồi là phải là người trẻ trung, xinh xắn ngay."
"Hôm nay không phải bận rộn đi hẹn hò với cô ấy à?" Lúc này Bùi Châu mới chợt vỡ lẽ, chiều nay hắn tan sở sớm là vì có hẹn với bạn gái sao? Có thể khiến Tịch Kính bỏ cả một cuộc họp quan trọng như vậy, lòng tò mò về cô gái ấy dâng lên tột độ.
Nhưng Tịch Kính cũng thật sự kín tiếng, tuyệt nhiên không chịu hé lộ bất cứ thông tin nào.
Anh ấy đành phải đổi chiêu để moi thông tin: "Đúng rồi, chiều nay hai người rủ nhau đi chơi những đâu? Có đi xem phim không? Có tiện thể nắm tay, hôn hít gì đó không? Với tính cách lạnh lùng, biết kìm nén như Tịch Kính, khi gặp được người mình thích ắt hẳn sẽ biến thành một con người khác hẳn?"
Tịch Kính lắc đầu, nghe Bùi Châu nói mà không khỏi cau mày. Gã này lần đầu đi hẹn hò mà lại có thể bỗ bã đến thế sao? Kiểu người như vậy mà cũng có cô gái để mắt tới ư?
"Không có gì sao? Hai người chỉ nói chuyện thôi?"
"Không thì sao?" Tịch Kính hỏi ngược lại.
Bùi Châu không nhịn được vỗ trán: "Cậu, hai người yêu đương mà thanh bạch thế này ư? Hay là hai người còn chưa... tốt nghiệp mẫu giáo?"
"Thật ra cũng không hẳn là hẹn hò. Tôi còn chưa biết cô ấy đã có ai để ý chưa, bây giờ chỉ là tôi tự mình tương tư cô ấy mà thôi."
"Hả?" Bùi Châu ngạc nhiên nhìn Tịch Kính hỏi, không khỏi giật giật khóe môi: "Thế mà cậu cũng không hỏi han gì ư?"
"Hỏi rồi nhưng vì một số chuyện bị trì hoãn, cô ấy vẫn chưa kịp thổ lộ."
"Thôi rồi, Tịch Kính à, chẳng lẽ cậu lại gặp phải phường lừa lọc rồi ư?"
"Không, cô ấy không phải." Tịch Kính tin Điềm Điềm, thậm chí còn tin tưởng hơn cả Bùi Châu.
Bùi Châu nghe cậu ta bảo vệ cô gái đó như vậy, càng thấy lo lắng không thôi. Tính cách Tịch Kính vẫn quá đỗi ngây thơ, nếu gặp phải cao thủ tình trường thì chẳng phải sẽ khiến cậu ta khốn đốn sao?
Là anh em tốt, anh ấy quyết định phải chỉ bảo cho cậu ta thật cặn kẽ, để tránh cậu ta bị người ta giăng bẫy.
"Không đâu, cô ấy rất tốt, cô ấy thực sự chỉ là bận rộn công việc thôi." Tịch Kính không định nói với Bùi Châu rằng người anh thích là em gái cậu ta. Dù sao Điềm Điềm vẫn chưa trả lời, anh sợ Bùi Châu phá đám, không phải vì nghi ngờ nhân phẩm của Bùi Châu.
Nếu mình có em gái, bị anh em của mình để ý thì anh cũng chẳng thể nào yên tâm được.
Bùi Châu với vẻ mặt ngao ngán, xem như đã bó tay, chẳng nói thêm lời nào. Anh biết bây giờ có nói gì thì Tịch Kính cũng chẳng nghe lọt tai.
Tịch Kính thấy Bùi Châu có vẻ giận dỗi, bèn dừng lại một thoáng rồi mới hỏi: "Đừng vội vàng phỏng đoán về một cô gái như thế. Tôi nhớ cậu cũng có một cô em gái không phải cũng hai mươi ba sao?"
Lúc này Bùi Châu hoàn toàn không chút đề phòng: "Đúng vậy, là Điềm Điềm. Lần trước ở nhà Châu Vũ cậu đã gặp rồi. Em gái tôi dĩ nhiên là chẳng có vấn đề gì. Con bé sẽ không bao giờ lừa gạt ai cả, em gái tôi ngây thơ lắm mà."
Tịch Kính gật đầu tán thành rồi tiếp tục hỏi: "Vậy em gái cậu đã có người để mắt chưa?"
"Chưa đâu, con bé vẫn còn ngây thơ lắm."
Tịch Kính đã moi được câu trả lời mình mong muốn từ Bùi Châu, lập tức khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, quy củ thường ngày, tỏa ra khí chất của một công tử nhà giàu đích thực.
Tịch Kính sợ Bùi Châu kịp thời nhận ra bèn vội vàng bổ sung thêm một câu: "Đúng vậy, cậu chắc hẳn cũng không muốn ai nói ra nói vào về em gái mình đâu nhỉ. Đừng có nói cô ấy sẽ lừa tôi nữa, cô ấy không như vậy đâu, cô ấy thực sự rất tốt." Chỉ cần không phải đối mặt với Điềm Điềm thì chỉ số thông minh của anh ta hoàn toàn bình thường, thậm chí còn vượt trội hơn rất nhiều người khác.
Quả nhiên Bùi Châu không hề nghi ngờ. Ngược lại, nhìn thấy dáng vẻ Tịch Kính hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu, Bùi Châu cũng đành chịu bó tay. Nhưng lúc này anh vẫn không quên bênh vực em gái mình: "Em gái tôi vốn dĩ đã là một cô gái tốt. Dựa vào đâu mà người khác lại dám nói ra nói vào về em gái mình chứ?"
"Đúng vậy, cô ấy rất tốt!" Tịch Kính trả lời một cách lộn xộn, chẳng ăn nhập vào đâu. Thấy Bùi Châu ăn gần hết bữa, anh đứng dậy nói: "Tôi về trước đây."
Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Bùi Châu mới tự mình lẩm bẩm một câu: "Là cái gì mà tốt? Có tốt đến mấy thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ta."
____Toàn Văn____