Xuyên Về Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Ca - Chương 95
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:04
"Tôi mà phải vội cái gì? Chúng ta được Tổ quốc nuôi dưỡng, thì phải dốc lòng báo đáp Tổ quốc, chớ có suốt ngày nghĩ đến ba cái chuyện tình yêu trai gái vớ vẩn đó!"
Từ Vệ Dân:?? Chả lẽ đây là lý do mà cậu mãi không lên được chức trung đội trưởng sao? Vì tư tưởng chưa đủ thuần khiết ư?
————
Giờ đây, Bùi Từ đã xem nhà họ Phương như nhà mình rồi. Ngoài việc buổi tối về ký túc xá ngủ, hầu hết thời gian rỗi rãi của anh đều dành ở nhà họ Phương.
Nhà họ Phương cũng rất quen với sự hiện diện của anh. Phương Tri Ý lại càng coi anh như người anh trai ruột thịt của mình, bình thường nói chuyện với anh cũng chẳng hề câu nệ, cứ thế vô tư vô lo.
Thậm chí, cô còn cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên anh ấy so với hai người anh ruột của mình.
Hôm nay là ngày gia quyến trong căn cứ đi thành phố mua sắm, giống như đi chợ phiên ở nông thôn vậy. Phương Tri Ý đã đến đây hơn một tháng, nhưng vẫn chưa được đi xa lần nào. Nghe cô Đào bàn muốn đi thành phố sắm sửa, lòng cô cũng rộn ràng muốn theo.
Vừa hay hôm nay Bùi Từ được nghỉ phép, nên chủ động ngỏ lời đi cùng cô.
Phương Tri Lễ cũng muốn đi theo em gái, nhưng kết quả thực hành máy móc tuần trước không được tốt, nên bị hủy phép. Anh chỉ đành nhìn Bùi Từ được nghỉ phép mà thèm thuồng muốn chảy nước miếng, trước khi ra cửa còn không quên dặn đi dặn lại Bùi Từ rằng phố xá đông đúc, phải chăm sóc chu đáo cho em gái mình.
"Sợ tôi bán em gái cậu đi à?" Bùi Từ nói giọng hằn học.
"Anh dám!" Cô chống nạnh, hừ một tiếng đầy kiêu hãnh.
Cô nhóc giả bộ giận dỗi, thích nhíu hai hàng lông mày lại, đôi mắt hạnh long lanh trừng mắt nhìn người khác. Nhưng giả bộ hung dữ như thế, lại chẳng có chút sức răn đe nào, ngược lại trông như một chú mèo con đang làm nũng.
Bùi Từ dù không thấy cô nhóc hung dữ chút nào, nhưng vẫn thích trêu chọc cô, quay sang nói với Phương Tri Lễ: "Nhìn xem, hung dữ như vậy, thử hỏi ai mà dám chứ?"
"Đương nhiên anh không dám, anh là đồ nhát gan!"
Ngày thường của Phương Tri Ý gần như trôi qua trong những màn khẩu chiến với Bùi Từ. Vẻ ngoài này của cô đã sớm khác xa với ấn tượng ban đầu anh có về cô.
Thế nhưng, Bùi Từ đối với Phương Tri Ý lại thật lòng rất tốt. Giống như lúc nãy, cô chỉ lướt qua hàng hồ lô đường của người ta, liếc nhìn thêm một chút thôi, ngoảnh lại, Bùi Từ đã mua cho cô một xiên.
"Này, vừa rồi em đi ngang qua quầy của người ta, nước bọt của em suýt nữa đã chảy ròng ròng xuống đất."
"Không có đâu..." Có thứ ngon vật lạ nào trong không gian cô chẳng có? Nhưng cái gì nhiều quá cũng có cái dở, đó là ngoài những thức ăn cơ bản, cô dường như chẳng biết nên chọn món nào cho ngon miệng, ví như thứ đồ ăn vặt này, cô chưa từng nghĩ đến việc muốn nếm thử.
Vì vậy, lúc nãy cô thực sự bị thu hút bởi những xiên hồ lô đường đó. Những quả sơn tra đỏ tươi được phủ một lớp đường vàng óng ánh, lấp lánh hạt vừng thơm lừng, khiến người ta nhìn vào là thấy thèm thuồng.
Phương Tri Ý sau một hồi chối đây đẩy thì cũng chìa tay nhận lấy xiên hồ lô đường rồi cắn một miếng nhỏ, quả nhiên rất ngon miệng.
Bùi Từ nhìn cô nhóc miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo mà mỉm cười. Thấy cô ăn rất nghiêm túc, ăn từng miếng nhỏ, đôi mắt long lanh chỉ dán chặt vào xiên hồ lô đường trên tay. Bảo đi là ngoan ngoãn theo anh, chẳng còn chút dáng vẻ ngang bướng khi đấu khẩu với anh khi nãy. Anh không nhịn được, khẽ gọi cô một tiếng: "Dương Dương."
"Dạ?" Phương Tri Ý ngước đầu, tròn mắt nhìn người gọi mình.
Cô nhóc nhìn người đối diện với vẻ cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt hạnh to tròn, long lanh như nước, khiến người ta nhìn vào là muốn lừa gạt, trêu chọc. Bùi Từ bỗng dưng thấy nóng ruột: "Sau này em phải thông minh hơn một chút, đừng để người khác chỉ bằng một xiên hồ lô đường mà dụ dỗ em đi mất."
Phương Tri Ý ngây người một lát, rồi phản bác: "... Em trông giống kẻ ngốc lắm sao?"
"Có chút."
"... Bùi Từ... anh tiêu đời rồi đấy!"