Xuyên Về Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí - Chương 229
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:10
Bà Đào Quế Vân cười nói: "Đúng vậy, nên mẹ mới bảo sau này ai muốn cưới Phương Tri Ý, e rằng sẽ khó mà vượt qua được cửa ải của mấy người anh trai nó."
Nghe vậy, Điền Ngọc Phân cũng bật cười, lòng thầm mong chờ ngày đó. Hai nhà ở gần nhau thế này, đến lúc Phương Tri Ý kết hôn, cô ấy nhất định sẽ đến chung vui.
————
Phương Tri Ý không hề hay biết chuyện Bùi Từ định đi hái quả mọng ở trang trại bên kia núi. Đến bữa tối, không thấy Bùi Từ đến, cô bèn hỏi Phương Tri Lễ: "Anh hai, hôm nay sao anh không cùng anh Bùi Từ về vậy?"
Phương Tri Lễ lắc đầu: "Anh cũng không rõ hôm nay cậu ấy có việc gì. Anh tập luyện xong thì chẳng thấy cậu ấy đâu cả."
Đúng lúc đó, Thái Văn Quân từ bếp bưng đồ ăn ra, hỏi: "Hay là chúng ta đợi anh Bùi Từ một lát nhé?" Suốt những năm qua, mọi người vẫn luôn ăn tối cùng nhau. Khi Bùi Từ bận việc không đến được, anh ấy thường báo trước một tiếng. Lần này anh ấy không nói gì, không rõ là vì chuyện gì, nên mọi người đều ngại nếu không chờ.
Phương Tri Ý thầm nghĩ, lẽ nào anh ấy giận mình? Nhưng Bùi Từ đâu đến nỗi hẹp hòi như vậy. Cô nhìn ra cửa, vẫn không thấy bóng dáng anh, bèn quay sang hỏi Phương Tri Thư: "Anh cả, anh cũng không thấy anh Bùi Từ đâu à?"
Phương Tri Thư bưng món canh cuối cùng lên bàn: "Không thấy. Chắc là cậu ấy bị việc gì đó làm chậm trễ rồi."
"Vậy em sẽ để phần cho anh ấy." Phương Tri Ý nói xong, liền vào bếp lấy ra một cái bát lớn, cẩn thận múc mỗi món một ít để dành cho Bùi Từ.
Chủ yếu là vì trong nhà có chị dâu đang mang thai, không thể cứ kéo dài bữa tối mãi được. Tình hình của chị dâu bây giờ là ăn cho cả hai người, không thể để chị ấy bị đói.
Sau khi để dành phần cho Bùi Từ, cả nhà cũng bắt đầu dùng bữa. Đang ăn dở thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Phương Tri Ý còn tưởng là Bùi Từ về, vội vàng đứng dậy mở cửa cho anh.
"Dương Dương..." Bà Đào Quế Vân chống gậy, tay xách một túi đồ lớn, vừa vào cửa thấy cả nhà đang ăn cơm thì hỏi: "Các con đang ăn cơm hả?"
"Thím Đào đã ăn chưa ạ? Ngồi xuống ăn một chút đi." Thái Văn Quân niềm nở chào hỏi.
"Không cần không cần, nhà tôi cũng sắp đến giờ ăn rồi, tôi chỉ ghé qua đưa cho Dương Dương chút đồ thôi." Nói rồi, bà đưa cho Phương Tri Ý một túi kẹp gỗ: "Tôi đã lục hết nhà tìm mấy cái kẹp có thể dùng được cho cháu rồi, chắc là đủ dùng. Khi nào cháu nhuộm thì cứ gọi một tiếng, tôi sẽ sang giúp."
Phương Tri Ý nhìn những cái kẹp mà thím Đào chuẩn bị cho mình, vội nói: "Thím ơi, cháu tạm thời không nhuộm nữa. Cháu chưa có thời gian đi hái quả mọng." Mấy ngày nay cô cũng chưa đi được, chị dâu đang mang thai, anh cả và anh thứ đều rất bận rộn.
Thôi thì cô cứ tạm gác lại, dù sao cũng không vội.
"Ủa? Không phải đội trưởng Bùi đã đi hái cho cháu rồi sao?" Bà Đào Quế Vân lướt nhìn bàn ăn, quả nhiên không thấy bóng dáng Bùi Từ, chiều nay anh ấy còn qua nhà bà mượn giỏ cơ mà.
Lúc này đến lượt Phương Tri Ý ngơ ngác: "Sao thím biết ạ?"
"Tối qua đội trưởng Bùi đến sân nhà tôi xem số quả mọng còn lại. Anh ấy hỏi có phải cháu muốn hái những quả đó không. Chiều còn đến chỗ tôi mượn mấy cái giỏ, chắc chắn là đi hái quả mọng cho cháu rồi." Đào Quế Vân nói xong nhìn mọi người trên bàn, ai nấy đều tỏ vẻ không biết, bà tưởng mọi người đều biết cả rồi chứ.
Bà nghĩ chắc là quả mọng đã hái về rồi, thế nào cũng bắt đầu nhuộm ngay thôi, thế nên mới lục tung tủ tìm tất cả những cái kẹp phơi đồ dùng được trong nhà rồi mang đến cho Phương Tri Ý.