Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 323: Cảm Giác Về Số Mệnh 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:39
Trình Tuyết Dương kể tiếp: “Năm đó khi bà cùng Hà Uyển Xuân đi xem phim, Hà Uyển Xuân chọn bộ phim không phải thể loại mà bà thích, cho nên bà rất nhanh ngủ quên mất, nhưng tự nhiên trong đầu bà có giọng nói vang lên, nói với bà: “Trình Tuyết Dương, chạy đi, Trình Tuyết Dương, chạy đi,” giọng nói đó không nói rõ lý do là gì, bà cũng không biết tại sao nhưng bà cảm thấy giọng nói đó rất nôn nóng, vì thế bà nhanh chóng mở mắt nói với Hà Uyển Xuân là mình không thoải mái muốn đi vệ sinh, sau đó Hà Uyển Xuân đi cùng với bà, bà nhảy từ cửa sổ nhà vệ sinh ra ngoài rồi trốn vào trong đống rác, bà nhìn thấy Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn đang nóng lòng đi tìm bà, bà biết bọn họ nôn nóng tìm bà nhất định không phải vì lo lắng cho bà, vậy thì chính là có âm mưu…”
Lý Trình Trình biết rõ gật đầu, xem ra chính Trình Tuyết Dương cũng dùng trận pháp nhắc nhở chuyển thế của mình, để bà tránh đi âm mưu cũng tránh được một đời khốn khổ.
Trong cuộc sống có khó khăn là chuyện rất bình thường, nhưng có thể sống tốt mới là hạnh phúc lớn nhất.
Lý Trình Trình ôm Trình Tuyết Dương, vỗ vai bà: “Bà nội, bạn bè không đáng để qua lại thì bỏ qua là tốt nhất, nếu không sau này ai cũng không biết được người ta sẽ hãm hại mình như thế nào.”
Trình Tuyết Dương thở dài tiếc nuối, tuy rằng Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn âm mưu thất bại, nhưng họ lại tiếp tục hãm hại cháu gái bà, làm cháu gái bà lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như thế, để cho nhà họ nuôi dưỡng hàng giả nhiều năm như vậy, còn dùng biết bao nhiêu tâm huyết trên người cô ta.
Nếu việc này không bị bại lộ, vậy thì mưu kế của Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn chẳng phải sẽ thành công rồi sao?
Lý Trình Trình để Trình Tuyết Dương nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó xuống nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, hôm nay có bà nội ở đây ăn cơm, cô nhất định phải làm một bữa thật thịnh soạn, hiện tại trong sân có rất nhiều rau ăn được rồi.
Nghĩ đến người già không thể ăn đồ cay có nhiều dầu mỡ cho nên Lý Trình Trình không làm món gì có hương vị nặng, cô làm món thịt xông khói xào tỏi, rau xào, khoai tây thái sợi xào giấm, tai lợn kho, ruột già kho, còn múc một bát trứng kho, còn canh là canh cà chua với trứng gà.
Vì làm canh gà mái già hầm không kịp, hơn nữa Bạch Đại Sơn không ở nhà để làm thịt nên cũng không chế biến được, cô quyết định không nấu canh gà mái hầm.
Lúc Bạch Đại Sơn về nhà, Lý Trình Trình đã nấu xong cơm trưa, anh nói: “Vợ ơi sao em không đợi anh về nấu?
Tuy hiện tại họ không cần ra ngoài bày quán bán hàng nữa, nhưng Lý Trình Trình phụ trách việc xử lý hàng hóa nên cô cũng không rảnh rỗi.
“Bà nội Bằng Bằng đến, em sợ bà đói bụng nên nấu cơm trước, anh bưng đồ ăn lên bàn đi để em xem bà nội Bằng Bằng dậy chưa.” Lý Trình Trình vỗ vai Bạch Đại Sơn sau đó vào phòng gọi Trình Tuyết Dương, thấy bà đã ngồi ở mép giường cô nói: “Bà nội Bằng Bằng, bà đói chưa? Cơm trưa đã nấu xong rồi.”
“Cảm ơn cháu Trình Trình.” Trình Tuyết Dương cảm động nói.
Dù các cháu ở nhà thường xuyên chăm sóc bà rất chu đáo nhưng cảm giác lúc này lại hoàn toàn khác, như thể cuộc đời như này là đủ rồi.
Đi vào bếp nhìn thấy đồ ăn trên bàn cơm, Trình Tuyết Dương nhìn Lý Trình Trình: “Trình Trình, làm cháu tốn kém rồi.”
Lý Trình Trình lắc đầu: “Không sao đâu, chúng cháu cũng muốn ăn mà!”
Hai tay Lý Hiểu Đồng đặt trên bàn cơm, đầu đặt ở trên hai tay, đắc ý mà rung đùi: “Cơm chị nấu ăn rất ngon, mỗi ngày em có thể ăn được rất nhiều.”