Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 353: Ý Nghĩa 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:41
Lý Trình Trình mở mắt, nhìn về phía mẹ Lăng đang khóc thầm bên cạnh, cô nhỏ giọng nói: "Thím ơi, thím bịt tai lại, nhắm mắt lại đi, đừng nghe cái gì hết cũng đừng nhìn gì cả, cháu tin chúng ta có thể sẽ sớm vượt qua được cửa ải khó khăn này thôi.”
Thấy mẹ Lăng nghe lời mình bịt tai nhắm mắt lại, Lý Trình Trình rút cái xiên dài ra khỏi sơn động. Sau đó đi từ từ rồi lập tức đứng lên, cầm cái xiên điên cuồng đ.â.m vào người phía trước. Khi người đó phát hiện, sắc mặt anh ta trắng bệch vì sợ hãi, trực tiếp ngã xuống xe, còn đụng ngã người phía sau.
Mặc dù vậy nhưng Lý Trình Trình cũng không dám có chút lơ là mà tấn công mấy tên cướp xe một cách bừa bãi. Tuy bọn chúng có rìu trong tay nhưng rìu lại ngắn, chỉ có thể tấn công ở cự ly gần, trong khi cái xiên của cô lại thuận tiện, có thể tấn công từ xa, khoảng cách từ một mét rưỡi đến hai mét đều được.
Dù bọn chúng có ngang ngược đến đâu nhưng khi gặp phải người điên không muốn sống thì bọn họ cũng thấy sợ. Chúng chưa kịp cúi xuống nhặt tiền thì đã bị Lý Trình Trình nhanh chóng chạy từ trên xe xuống, cô hét lên với tài xế: "Tài xế, lái xe nhanh lên, không cần để ý bọn họ, sau này gặp phải loại chuyện như thế nữa thì đừng nên dừng xe, bọn họ sẽ không dám đứng đó chờ ông tông vào đâu. Người có thể làm được chuyện như vậy họ sẽ tiếc mạng sống hơn bất cứ ai.”
Chờ xe buýt khởi động thành công, Lý Trình Trình cảm giác toàn thân mình như nhũn ra, vừa rồi cô cố tình biểu hiện như một người điên, vừa muốn hù dọa mọi người lùi xuống, vừa không thể làm tổn thương đến người dân trên xe, thật sự rất khó để vẹn toàn đôi bên.
Có điều cũng may, vẻ mặt liều mạng của cô khiến cho mọi người sợ hãi, thành công cứu mọi người thoát khỏi nguy hiểm.
Tất cả mọi người đều cảm ơn Lý Trình Trình với vẻ mặt cảm kích.
Lý Trình Trình xua tay, kéo đôi chân mềm nhũn đi về phía sau, cô sợ trên xe có đồng bọn do bọn cướp sắp xếp, phối hợp với bọn họ hành động, cho nên hai tay cô vẫn nắm chắc cái xiên, ngoài ra còn giữ nguyên dáng vẻ chuẩn bị tấn công người ta bất cứ lúc nào. Cô không quay về vị trí của mình mà đi đến hàng cuối cùng của xe, đảm bảo sau lưng của mình an toàn, không bị người khác thành công đánh lén.
Sau khi tựa lưng về phía sau, ngăn chặn tất cả nguy hiểm, Lý Trình Trình mới dám thở mạnh. Lớn lên ở kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy. Trước đây, cô chỉ thấy những tình tiết như vậy qua phim truyền hình và điện ảnh, không ngờ hôm nay lại xảy ra với mình. Nếu như không có cái xiên này, cô không biết hôm nay sẽ là của đi thay người hay có điều gì tồi tệ xảy ra nữa đây.
Dù sao việc kẻ bắt cóc sẽ làm ra chuyện gì, chẳng ai có thể đoán chính xác.
Đến bây giờ cả người mẹ Lăng vẫn còn run rẩy, thấy Lý Trình Trình đi về phía cuối, bà ấy vịn chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi bước tới: "Trình Trình, vừa rồi thật sự rất cảm ơn cháu, nếu không có cháu, tất cả những người trong xe đều sẽ bị bọn chúng đánh.”
"Thím à, mối nguy hiểm đã được giải quyết, thím có thể yên tâm rồi." Lý Trình Trình mỉm cười với bà ấy, những người vừa trải qua chuyện này vô cùng hoảng sợ, ai nấy đều có vẻ mặt như đưa đám.
Mẹ Lăng gật đầu: "Ngồi xe này nguy hiểm quá, thím không dám để Nhược Tuyết về nhà một mình đâu, trở về thím sẽ gọi điện thoại cho Nhược Tuyết, bảo con bé mỗi lần về phải gọi điện về thôn trước, trong nhà sẽ sắp xếp một người tới đón con bé.”
“Đưa đón cô ấy được thì tốt quá rồi, hoặc là để cô ấy và Lương Dư Âm cùng nhau trở về cũng được. Nhà Lương Dư Âm rất xa, cháu đoán cô ấy sẽ không về nhà cho đến kỳ nghỉ đông.” Nếu người nhà cô ấy đến đón thì đúng là an toàn hơn.
Dù sao xã hội này tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm, không ai biết được trên đường mình sẽ gặp ai, không ai biết người đi ngang qua rốt cuộc là người tốt hay xấu.
"Thím ơi, thím tìm thợ rèn, xem có thể chế tạo ra thứ gì đó nhỏ nhắn dùng tự vệ hay không, để Nhược Tuyết mang theo trên người, như vậy khi đi ra ngoài không cần quá lo lắng nữa." Lý Trình Trình dặn dò.