Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 375: Đi Tìm Công Lý 5
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:43
Cho nên Lý Trình Trình đã sớm cho Trương Thư Thành một liều thuốc dự phòng*, nếu người nhà của cậu ta dám tới đây tìm Lý Hiểu Đồng, cậu ta cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn đứng ngoài cuộc.
*“Một liều thuốc dự phòng” là giải thích trước rõ ràng các tình huống có thể xảy ra (thường là tình huống xấu) cho ai đó để họ chuẩn bị sẵn sàng không bị đe dọa hoặc thua lỗ.
Người đàn ông không thể tự mình giải quyết vấn đề mà chỉ biết trốn sau lưng gia đình là loại người như thế nào chứ?
Lý Trình Trình ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Lý Hiểu Đồng, nghiêm túc nói: "Hiểu Đồng, hiện tại hiệu trưởng đã trừng phạt Trương Thư Thành bắt nạt em. Sau này nếu có người bắt nạt em nữa thì em nên báo ngay cho giáo viên biết. Nếu giáo viên nói không giải quyết cho thì hãy nói với hiệu trưởng. Nếu hiệu trưởng không giải quyết được vấn đề thì về nhà báo cho anh chị biết, chúng ta sẽ báo lên cho Cục giáo dục. Nếu cứ thông báo từng lớp như thế thì chúng ta sẽ luôn có thể tìm được người sẵn lòng giúp đỡ. Cho nên, nếu em bị bắt nạt, nhất định không được nén giận, có biết không? Cha mẹ, anh chị em là chỗ dựa vững chắc nhất của em, em không cần phải sợ bất cứ điều gì.”
Rất nhiều người xảy ra chuyện nhưng không dám nói cho người khác biết, sợ bạn cùng lớp phàn nàn, bị gọi là người mách lẻo. Nhưng tố cáo là nói ra những cái xấu của người khác, nhưng mình bị bắt nạt yêu cầu được giải quyết thì sao lại là tố cáo được? Đây là cách bày tỏ yêu cầu giúp đỡ thông thường của bản thân, hoàn toàn không cần quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ cần vấn đề của mình có thể giải quyết được thì sao phải bận tâm đến ánh mắt của người khác!
Lý Hiểu Đồng gật đầu: “Chị, em hiểu rồi.”
Lý Trình Trình vuốt tóc cô bé, cười nói: “Được rồi, vậy em hãy tập trung học tập chăm chỉ. Con người chúng ta không phải tự dưng nhảy ra khỏi khe đá, mỗi người chúng ta đều có cha mẹ, cho nên đừng để tâm đến lời nói của người khác. Họ ghen tị với em và muốn thỏa mãn nội tâm bằng cách bắt nạt người khác. Bây giờ hiệu trưởng đã trừng phạt họ, về sau họ sẽ không bao giờ dám nói điều như vậy với em một lần nữa trong tương lai. Em chỉ cần học tập chăm chỉ và khiến cho mấy đứa đó tâm phục khẩu phục.”
Sau khi sự việc được giải quyết, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đi cùng Lý Hiểu Đồng đến lớp học. Lý Trình Trình yêu cầu tất cả bé trai đi ra ngoài, kêu Bạch Đại Sơn đưa bọn họ rời khỏi phòng học lớp 1, Lý Trình Trình đóng cửa phòng học, đi lên trên bục giảng.
"Xin chào những học sinh ở ngoài thôn An Cư, có một mạnh thường quân đã trả học phí cho mọi người phải không?"
"Một mạnh thường quân đã trả học phí cho mọi người và chỉ có yêu cầu mọi người học tập chăm chỉ. Người ấy hy vọng rằng mọi người sẽ trở thành những người xuất sắc trong tương lai. Nếu về sau có được một công việc tốt, có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."
"Nhưng cuối cùng, các người lại làm một việc như vậy. Mọi người thực sự đã làm con người tốt bụng đó thất vọng. Nếu như không muốn học, mấy người có thể đến gặp hiệu trưởng, trả sách giáo khoa lại cho trường và sau đó về nhà của mình."
"Nhưng nếu muốn ở trường học tập, thì hãy thành thật một chút."
"Nếu ai đó thích bắt nạt bạn cùng lớp một lần nữa, người tốt bụng đó sẽ không giúp trả tiền học nữa."
“Từ đó trở đi, sẽ c.h.ế.t trong nghèo khổ, thậm chí còn phải gả cho một kẻ xấu hay bị nhà chồng đánh c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến cô ấy. Bởi vì mọi người không trân trọng cơ hội học tập khó có được này. "
"Mấy đứa có thể đến những ngôi làng nghèo hơn và xem có bao nhiêu cô gái muốn học nhưng không có cơ hội học tập. Tại sao mạnh thường quân đó phải tiếp tục chi tiền cho những đứa trẻ không ngoan như mấy đứa chứ?"