Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 421: Có ‘hộ Vạn Nguyên’ 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:46
*Hộ vạn nguyên hộ: hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu nhập hàng năm từ 10.000 nhân dân tệ trở lên (được coi là một số tiền lớn vào những năm 1970, khi thuật ngữ này được thành lập)
Bạch Đại Sơn cười khiêm tốn: “Không khoa trương như vậy, cháu nấu chỉ có thể ăn được mà thôi, cơm canh đạm bạc mọi người không chê là tốt rồi.”
Lý Trình Trình kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Bạch Đại Sơn một cái, không nghĩ đến người này cũng biết nói chuyện đấy chứ. Có thể nói những câu như "Cảm ơn vì đã không bỏ cuộc", xem ra anh chàng thô lỗ này vẫn là một kẻ thô lỗ có học thức, chỉ là không biết anh ấy có đồng ý đăng ký thi đại học với mình hay không.
Nếu anh đồng ý thì đến lúc đấy hai người không phải ở riêng hai nơi bốn năm.
Suy đi nghĩ lại thì kể cả có cùng nhau đi thi cũng chưa chắc có thể thi đỗ được càng đừng nói đến việc có thể đi học cùng một trường. Cho nên việc ở hai nơi là không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần cố gắng vượt qua mấy năm đấy thì tương lai của họ sẽ rất tươi sáng.
Sau khi ăn xong, Lý Hiểu Đồng và Quý Bằng chạy đi tìm Điền Khả Khả chơi, dù sao bạn bè của Lý Hiểu Đồng không nhiều lắm, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn thu dọn bàn ăn sạch sẽ rồi pha trà nóng cho mọi người uống.
“Trà này là trà dại chúng con hái trên núi vào đầu xuân và tự tay xao trà, mùi vị chắc chắn không ngon bằng bên ngoài bán được nên mong mọi người đừng chê nha!” Lý Trình Trình cười giải thích.
Lý Trình Trình cũng thu thập một ít cây trà dại để trong hang động, cô nghĩ chờ sau này khi mình lớn tuổi rồi có thể mua một mảnh đất để trồng trà, cô chịu trách nhiệm kinh doanh một vườn trà là được rồi.
“Bác cả thích uống là tốt rồi, nếu bác cả muốn lấy về uống thì nhà cháu còn một ít có thể đưa cho bác cả một chút.” Lý Trình Trình nói.
Quý Mộ Trình gật đầu: “Được, vậy thì bác phải lấy một ít.”
Lá trà này do tự tay con gái của ông hái, tự tay xao trà nên có ý nghĩa rất lớn.
Quý Mộ Dương và Phong Tranh ở thị trấn Thần Quang hai ngày thì quay về thành phố Thượng Hòa vì cuối năm có rất nhiều việc, còn Quý Bằng ở lại đây đến ngày hai mươi lăm tháng chạp quay về cùng mọi người là được.
Vì phải đi ăn tết ở thành phố Thượng Hòa nên để cửa hàng thực phẩm tươi sống và cửa hàng tôm hùm đất mở cửa cả ngày luôn, hơn nữa dán thông báo ở trên cửa là chiều hai mươi tư tháng chạp sau khi đóng cửa là nghỉ luôn, để cho mọi người cần đồ gì thì nhân lúc còn mấy ngày cuối cùng nhanh chóng mua.
Thời tiết chuyển lạnh nên đồ ăn có thể để được vài ngày cho nên mấy ngày mở cửa cuối cùng hai cửa hàng rất đông khách, mỗi ngày có thể kiếm được vài trăm tệ, cao gấp mấy lần ngày thường.
Còn về phần hải sản khô và trái cây miền nam, Lý Trình Trình cũng gọi điện cho hai bên cung cấp hàng hóa để cho họ ngày nào cũng giao hàng đến đây, còn bên này cô để cho những người lấy sỉ lấy nhiều hơn một chút về, vậy thì có thể đảm bảo được công việc kinh doanh cuối năm của mọi người sẽ không bị ngắt quãng.
Bên thành phố Tử Hương quê của Lương Dư Âm thì Lý Trình Trình không điều chỉnh gì mà để cho họ dựa theo tiết tấu trước đây hoạt động là được.
Sau đấy là đến món phá lấu, Lý Trình Trình gọi điện trước cho mấy lò mổ nói cô phải nghỉ ngơi nửa tháng, họ có thể bán nội tạng cho người khác hoặc cho vào kho đông lạnh chờ cô về rồi lấy đi cũng được.
Giống như nhà máy thực phẩm, lò mổ không có khả năng không có kho đông lạnh được.
Thời đại này chỉ có nông thôn và vùng núi nghèo mà thôi, còn thành phố lớn không nghèo, nhà máy lớn càng không nghèo được.
Lý Trình Trình là ân nhân cứu mạng của ông Dương cho nên Dương Chính Khí báo Lý Trình Trình cứ yên tâm ăn tết, hắn sẽ bảo quản tốt nguyên vật liệu cho cô.
Những người đang lấy sỉ phá lấu và rau diếp cá, Lý Trình Trình cũng để cho họ tạm thời bán sỉ hải sản khô hoặc trái cây trước, chờ đến năm sau lại bán tiếp, khi đó việc buôn bán lại càng tốt hơn vì nửa tháng không được ăn nên chắc chắn mọi người sẽ rất nhớ mùi vị đó.