Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 736: Chinh Phục Cửa Ải Chỗ Cô 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:07
Lôi Minh vừa ăn sáng vừa nói: “Đúng thế, tôi hiểu rõ tình hình của cô nhất, vì thế để tôi chữa trị cho cô là thích hợp nhất, lúc đầu tới bệnh viện nhà họ Quý làm việc tôi đã bàn bạc xong chuyện này rồi, nếu như chỗ thầy tôi có căn bệnh phức tạp, khó chữa cần tôi xử lý, đúng lúc bệnh viện không bận rộn thì phải cho phép tôi nghỉ tới giúp thầy tôi, lần này tôi xin nghỉ về đây, tôi nhất định phải chinh phục cửa ải chỗ cô.”
Lời của Lôi Minh một lời hai nghĩa.
“Tôi nhất định phải chinh phục được cửa ải chỗ cô” rốt cuộc là chinh phục bệnh tình của Quý Khiết hay là chinh phục được Quý Khiết? Lời này không tránh khỏi người ta hiểu lầm.
Mặt Quý Khiết phiếm hồng nhất thời cô ấy cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Lôi Minh nói tiếp: “Tiểu Khiết, lát nữa tôi sẽ trị liệu cho cô, cần bụng đói để chữa, vì thế bây giờ cô đừng ăn sáng nữa, nhịn một lát, đợi trị liệu xong thì ăn nhé.”
Quý Khiết gật đầu: “Ừm.”
Sau đó cô ấy đi ra ngoài phòng khám để cảm nhận ánh sáng ban mai rạng rỡ, không làm phiền Lôi Minh và thầy của anh ấy ăn sáng nữa, ánh nắng lúc này rất đẹp, gió sớm mát mẻ khiến người ta không cảm thấy chút nóng nực nào.
Nhưng bây giờ đang là mùa hè nóng bức, không thể luôn thế này, qua một tiếng sau, ánh mắt trời có thể khiến người ta chảy mồ hôi như mưa.
Lôi Minh ăn sáng xong thì chuẩn bị đồ đạc, xong xuôi, anh ấy gọi Quý Khiết vào phòng chữa trị bên cạnh phòng chẩn đoán, Lôi Minh chỉ cái thùng đựng đầy nước còn bốc hơi nóng rồi nói: “Tiểu Khiết, đây là nước thuốc, lát nữa cô cởi quần áo vào ngâm mình trong đó nhé.”
“Ừm.” Quý Khiết gật đầu, sau đó nhìn Lôi Minh.
Lôi Minh quay người ra ngoài, đóng cửa phòng chữa trị lại, Quý Khiết căng thẳng nhìn cửa với cửa sổ, sau đó cô ấy cởi quần áo, vắt lên ghế rồi nhấc chân bước vào thùng, nước nóng kinh người khiến cô ấy nhất thời chưa thích ứng được.
Nếu Lôi Minh đã bảo cô ấy đi vào, vậy chứng tỏ nước thuốc có yêu cầu về nhiệt độ.
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa: “Tiểu Khiết, cô ngâm mình chưa? Nếu như ngâm rồi thì tôi vào châm cứu cho cô nhé!”
Quý Khiết vội ngồi xuống thùng, nhìn thấy nước thuốc che ngập n.g.ự.c mình, cô ấy mới yên tâm nói: “Được rồi.”
Thấy Lôi Minh mang theo ngân châm bước vào, trong lòng Quý Khiết cực kỳ căng thẳng, nhiều châm như thế phải cắm hết lên người sao?
Thế thì đau lắm nhỉ?
Lôi Minh đặt ngân châm lên cái bàn bên cạnh, dịu giọng nói: “Đừng căng thẳng, châm cứu không đau lắm đâu, chỉ hơi đau với tê và có cảm giác trướng trướng thôi, một lát là qua.”
“Ừm.” Quý Khiết nghiến răng, thấp thỏm nhắm mắt lại.
“Nhấc tay lên mặt nước, gác lên mép thùng.” Lôi Minh nói.
“Ừm.” Quý Khiết chậm rãi đưa hai tay lên mặt nước rồi gác lên cạnh thùng.
Lôi Minh thấy Quý Khiết điều chỉnh trạng thái xong thì bắt đầu rút châm châm cứu cho cô ấy, cảm nhận được ngân châm cắm vào da thịt, Quý Khiết khẽ nhíu mày lại, cô ấy sợ hãi mím môi như cố gắng để bản thân mạnh mẽ hơn.
Sau khi châm mấy cây, tất cả ngân châm đều đã cắm vào huyệt đạo tương ứng, Lôi Minh đứng lên hoạt động gân cốt rồi nói: “Đã châm xong rồi, cô cứ ngâm thế này nhé, đừng động đậy lung tung, ba phút nữa tôi vào lấy châm ra.”
“Được rồi.” Quý Khiết ngoan ngoãn đồng ý.
Bởi vì trên người cắm quá nhiều ngân châm, Quý Khiết không dám động đậy, càng không dám lơ là, cô ấy giữ nguyên trạng thái căng thẳng như thế.