Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 746: Hạ Vân Lai Thi Đỗ Trường Trung Học Kỹ Thuật 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:08
Hơn nữa, năm nay, tất cả các trường cao đẳng, đại học, đại học chuyên ngành, trường trung cấp kỹ thuật ở tỉnh Dương Kim nơi họ đóng trụ sở sẽ cấp học bổng mười đồng mỗi tháng cho học sinh có hộ khẩu nông thôn. Khoản đầu tư này cũng không hề nhỏ.
Bản thân Lý Trình Trình lớn lên ở nông thôn, cô biết cuộc sống của người dân ở nông thôn vất vả như thế nào. Cô cũng biết nuôi một đứa trẻ ở nông thôn khó khăn ra sao nên khi làm từ thiện, cô chỉ lựa chọn giúp đỡ học sinh hộ khẩu ở nông thôn. Ngoài ra, cô còn hỗ trợ kinh phí cho các học sinh nghèo khó có hộ khẩu ở thành thị.
Trên đời cũng sẽ có nhiều người nữa thích làm từ thiện, những học sinh khác thì giao cho người khác vậy. Nếu cô ấy một mình làm hết thì cô cũng không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa mỗi tháng chỉ có mười đồng hoặc mấy đồng thôi thì có khi người ta cũng không coi trọng. Nếu bị người ta xem thường thà giúp đỡ những người thực sự cần giúp đỡ còn hơn.
Lý Trình Trình hiện đang yêu cầu nhân viên của văn phòng đi tìm hiểu trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông ở thị trấn bên cạnh. Cô đang tính toán dự định sẽ bắt đầu tài trợ cho họ. Bây giờ là thời điểm đất nước cần nhân tài, cô không thể ươm mầm nhân tài nên sẽ giúp quê hương bồi dưỡng nhân tài, để sau này những người này phát triển và xây dựng quê hương thật tốt.
Để nông thôn cũng phồn vinh như thành phố, người dân sẽ không còn phải chen chúc vào thành phố nữa, nếu cứ cố chen đầu cố chui vào thì sao? Giá cả cao, chi phí sinh hoạt cao, áp lực cao, người bình thường căn bản không thể ở lại đó được.
Nông thôn có đất đai bao la, tài nguyên dồi dào, nhà cửa rộng rãi mà điều kiện sống thoải mái, đây mới là nơi thích hợp hơn để sinh sống và nghỉ hưu!
"Sếp, Hạ Vân Lai đã được nhận vào trường trung học kỹ thuật." Nhân viên đưa tiền cho Lý Trình Trình xong nhỏ giọng nói.
Chuyện xảy ra với Hạ Vân Lai không thể truyền ra trong thôn, bọn họ cũng biết điều đó.
"Thật sao?" Lý Trình Trình nghe vậy, kinh ngạc nhướn mày, sau đó cô vỗ trán thật mạnh: "Thời gian đó tôi tình cờ phải đi ra ngoài, hoàn toàn không ý thức được việc này. Tôi không ngờ tới thằng bé này lại giỏi như vậy, thế mà lại thi đỗ trường trung cấp kỹ thuật, khá lắm!”
"Vậy trước khi thi cậu ấy nộp đơn vào trường nào? Cậu ấy được nhận vào trường nào?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.
Nhân viên lắc đầu: “Chuyện đó tôi không biết, khi nào sếp đi thì sẽ biết.”
Lý Trình Trình gật đầu: “Được, mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đi tìm Hạ Vân Lai.”
Không ngờ đứa nhỏ này lại có năng lực tốt như vậy, đi học lớp buổi tối mấy năm rồi trúng tuyển vào trường trung cấp kỹ thuật. Bây giờ vừa có tiền, có nhà lại có sự nghiệp và có học vấn, hơn nữa chính là vì nó còn trẻ, hiện tại mới mười bảy tuổi thôi. Đúng là tương lai tươi sáng, khả năng vô tận!
Khi Hạ Vân Lai đi học, cậu ấy cần phải ở trong ký túc xá nên Lý Trình Trình đã đóng gói cho cậu ấy một số vật dụng cần thiết hàng ngày, bao gồm bàn chải đánh răng, cốc đánh răng, khăn tắm, chậu tráng men, bồn ngâm chân, hộp cơm trưa, bình trà và ấm đun nước. Ngoài ra còn chuẩn bị sẵn cả chăn và thảm.
Lý Trình Trình không đưa cho cậu ấy bất cứ thứ gì có ghi ngày sản xuất, bởi vì cô là người duy nhất biết những thứ đó nếu đặt trong hang động sẽ không hết hạn sử dụng, nhưng những người khác lại không biết điều đó. Khi nhìn thấy đã qua hạn sử dụng chắc chắn sẽ cho rằng thứ đó quá hạn không dùng được nữa.
Để tránh những rắc rối không đáng có, Lý Trình Trình không lấy những thứ đó ra.
Vì có tương đối nhiều đồ đạc mà đi ô tô cũng không tiện nên Lý Trình Trình đưa Bạch Thiều Quang ngồi xe, còn Bạch Đại Sơn thì đi xe ba bánh để vận chuyển đồ đạc. Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn xuất phát trước, cô ấy ngồi xe muộn một chút. Khi Lý Trình Trình ôm Bạch Thiều Quang xuống xe, đúng lúc Bạch Đại Sơn đã đợi bọn họ ở đó.