Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 270
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:33
Ông chủ sạp đang khâu chỉ, đột nhiên nhìn thấy hai thanh niên, liền bỗng chốc giật mình. Ông ta đã có thâm niên lăn lộn trên đường phố, có kinh nghiệm, vừa nhìn hai thanh niên này liền nhận ra ý đồ bất thiện của bọn họ.
Ông ta vội vàng nói với La Kiếm: "Anh bạn, lát nữa nếu bọn chúng hỏi gì, anh đừng khai ra tôi. Tôi nói với anh đều là chân tình, là muốn tốt cho anh đấy."
La Kiếm liếc nhìn ông ta, "Yên tâm đi, những lời không nên nói tôi sẽ không nói linh tinh."
Người bán hàng rong và khách hàng ở cách đó không xa phát hiện ra điều bất thường, hai người nhìn nhau, khách hàng liền nói: "Để tôi ra xem thử đã."
Lúc này, hai tên thanh niên đã đến trước mặt La Kiếm, bọn chúng lại gần, tên hơi béo bên phải liền hung hăng chất vấn La Kiếm: "Tôi để ý ông từ lâu rồi, ông nói thật đi, có phải là đến đây thăm dò không? Bằng không, ông nhìn chằm chằm quán mạt chược của bọn tôi làm gì?"
La Kiếm ung dung, không hề nao núng, nhả ra một làn khói thuốc, nghe xong mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn tên này, nói: "Sao nào, quán của mấy cậu dát vàng à, không cho phép ai nhòm ngó?"
"Ông..." Tên béo chỉ tay vào La Kiếm định phản bác.
La Kiếm lại nói: "Tôi xem thử có sao đâu? Chỉ là một quán mạt chược, bên trong cũng chỉ có bàn ghế, cờ tướng, mạt chược,... có gì đáng giá để dò la? Cậu định gây sự với người khác thì cũng nên xem xem cái quán của mấy cậu có đáng giá gì không đã chứ?"
Nghe La Kiếm nói vậy, ngay lập tức, mấy người ở xung quanh ai nấy đều gật gù công nhận lời ông chí lý.
"Nếu là tiệm vàng hay cửa hàng bán lẻ thì còn có thứ đáng để trộm cắp. Một quán mạt chược thì có gì? Đến tối người ta về hết, chỉ còn mấy thứ vô giá trị, có gì đáng để mà canh chừng đâu? Hai thằng ranh này quả thật quá vô lý!"
Có một người qua đường nói: "Tôi thấy hai cậu này hơi vô lý đấy, chúng tôi có tuổi rồi, chẳng có việc gì làm, đứng hóng gió ngoài đường cũng bị quy vào tội à?"
La Kiếm thừa thắng xông lên nói: "Anh lớn này, anh đây quả là người thấu tình đạt lý. Không sợ mọi người cười nhạo, sáng nay tôi cãi nhau với vợ, ở nhà bức bối quá nên đành ra ngoài tìm chỗ đứng tạm thôi. Về nhà không được, đứng ngoài đường cũng không yên, thế này thì có còn đường sống nữa không đây?"
Lời nói của La Kiếm ngay lập tức chạm đến nỗi lòng của những người đàn ông khác. Cãi nhau với vợ rồi không về nhà được là chuyện cơm bữa. Về nhà không xong, đến nhà người thân bạn bè lại sợ bị người ta dị nghị, thì chẳng phải đành phải lang thang đầu đường xó chợ sao?
"Đúng vậy, các cậu dựa vào cái gì mà ăn nói ngang ngược vậy? Hay là trong quán của các cậu có cái gì không cho người khác nhìn?" Một người trung niên buột miệng nói ra câu đó khiến La Kiếm chú ý.
Dù không phải cảnh sát, lúc này ông cũng cảm thấy lời ông chủ sửa giày nói không phải là vô căn cứ, quán mạt chược này chắc chắn có vấn đề.
Hai gã xuống từ quán mạt chược có ý định lôi La Kiếm đến chỗ vắng người để hỏi cho ra nhẽ ông định làm gì. Còn người nhắc đến thân phận của La Kiếm chính là Chủ nhiệm Trương ở trên lầu.
Bọn chúng không ngờ La Kiếm lại có tài hùng biện đỉnh cao như vậy, không chỉ khiến bọn chúng không tài nào ứng phó nổi mà còn khéo léo kích động được đám đông xung quanh.
Hai tên này biết nếu ở lại sẽ không thể làm khó La Kiếm cho nên định rút lui về bàn bạc với ông chủ xem sao.
Bọn chúng muốn đi nhưng La Kiếm tóm chặt lấy tay áo một tên, không cho buông ra. Ông là dân lao động chân tay lâu năm, quen tiếp xúc với máy móc hạng nặng nên sức tay vô cùng khỏe, một khi đã túm thì tên béo kia không tài nào gỡ ra nổi.
La Kiếm vẫn đi dép lê, đứng phắt dậy nói: "Vu khống người ta xong rồi định bỏ đi à, đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Tôi muốn xem trong quán mạt chược của các cậu có bí mật động trời gì mà lại sợ người ta nhìn thấy."
"Mọi người có muốn qua đó xem không? Bằng không, mai mốt lỡ có ai nhìn nhiều một chút, không chừng cũng bị bọn chúng lôi đi mất đấy."
La Kiếm vừa nói vừa kéo tên béo ra giữa đường, mục tiêu rõ ràng là quán mạt chược kia.
Biến cố này quá đột ngột, hai gã không ngờ tới, theo bản năng cố sức thoát khỏi vòng kiềm kẹp của La Kiếm. Trên lầu quán mạt chược bây giờ còn nhiều người, những người đó không thể chịu đựng được việc bị điều tra cho nên tuyệt đối không thể để đám người hiếu kỳ này xông vào quán.
Viên cảnh sát hình sự cải trang thành khách hàng cảm thấy thời cơ chín muồi, có nhiều người dân và La Kiếm hỗ trợ, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận đột nhập vào, vừa hay có thể khiến những kẻ bên trong câu lạc bộ bất ngờ.
Trước đây bọn họ chỉ có sự nghi ngờ, không có bằng chứng rõ ràng nên không thể xin được lệnh khám xét. Nhưng cuộc xung đột và đối thoại vừa rồi giữa hai người của quán mạt chược và La Kiếm rõ ràng chỉ rõ một điều, đó là quán mạt chược này thật sự có vấn đề.
Viên cảnh sát hình sự ngay lập tức ra quyết định, lớn tiếng nói: "Vị tiền bối này nói không sai, chúng ta cũng sang đó xem thử xem sao. Bằng không, sau này tôi cũng không dám bén mảng qua con đường này nữa. Nào, mọi người cùng qua đó cho ra lẽ!"
Vừa nói anh ta vừa kéo vội vài người bên cạnh, rủ họ cùng tiến về phía quán mạt chược.
"Phải đấy, mọi người cùng đi, để xem bọn chúng dám bắt nạt ai nữa. Đông người thế này, bọn chúng dám làm gì chứ. Mở cái quán thôi mà làm mình làm mẩy, còn ngang nhiên ra đường bắt giữ người ta như bắt tội phạm..."
Mọi người ồ ạt hưởng ứng, chỉ trong nháy mắt, đám đông đã ùa đến cửa quán mạt chược, cửa vừa hé mở, mọi người đã ào ào xông vào.
Lúc Hàn Trầm đến đội cảnh sát hình sự quận Ngọc Sơn, trong lòng vẫn còn chút kinh ngạc. Vì La Thường nói với anh cha cô ấy có thể sẽ bị thương nhưng không có gì nghiêm trọng.
La Thường còn dặn dò anh đi thẳng đến đội cảnh sát hình sự. Vì vậy Hàn Trầm rời Bệnh viện Trường Vinh, điều khiển chiếc Jeep đến thẳng đội cảnh sát hình sự quận Ngọc Sơn.
Ngay khi Hàn Trầm bước vào sân đội cảnh sát hình sự, anh đã cảm nhận được một vụ án lớn đang diễn ra. Vài chiếc xe cảnh sát vừa kịp quay về, cửa xe bật mở, hơn chục người đã lần lượt bị cảnh sát áp giải xuống. Hàn Trầm vô tình liếc nhìn, bất chợt nhận ra hai gương mặt quen thuộc. Một là đệ tử nhỏ nhất của Quan đại sư, và người còn lại là Chủ nhiệm phân xưởng của nhà máy cơ khí, nơi ba của La Thường đang làm việc.