Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 404

Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:49

Viện trưởng Thạch đứng bên cạnh quan sát, biết lần này ông tìm đến La Thường và Quý Thường Minh quả là đúng người đúng thời điểm. Sự phục hồi rõ ràng đến vậy, bất kỳ ai có mắt cũng có thể nhìn thấy.

Quý Thường Minh không muốn khiến Quách lão khó xử, liền nói: "Quách lão, lúc nãy tôi và tiểu La đến sớm, không biết ngài cũng sẽ đến, cho nên chúng tôi đã thảo luận một phương thuốc trước. Hay là ngài xem qua, xem phương thuốc này có khả thi không?"

Quách lão không có ý kiến gì về điều này, ông ta cũng nhận thấy Quý Thường Minh không hề biết họ sẽ đến trước đó, nếu không, dù là ông ta hay Quý Thường Minh, đều sẽ không chọn đến cùng một lúc.

Một việc đâu cần hai người làm!

Nhưng đã đến đây rồi, ông ta cũng không đến nỗi nhỏ nhen đến mức làm cho mọi người đều cảm thấy khó xử.

"Ừm, tôi xem cũng được, không phải là xem xét, chỉ là mọi người cùng thảo luận thêm thôi."

Quý Thường Minh bắt đầu viết đơn thuốc, Quách lão thì nhìn La Thường, trong lòng đầy nghi ngờ và thắc mắc.

Bởi vì những người học y, có thể làm được mọi việc, học rất toàn diện, nhưng một bác sĩ giỏi cả kim châm lẫn dùng thuốc thật sự không nhiều.

Lúc nãy ông ta cũng đã thấy kỹ thuật châm cứu của La Thường, quả thực rất xuất sắc. Ông ta cảm thấy, chỉ riêng kỹ thuật châm cứu này thôi, trong số những người cùng thế hệ với cô, e rằng không ai có thể sánh kịp.

Châm cứu đã giỏi đến thế, lẽ nào về mặt dùng thuốc cô ấy lại kém cỏi? E rằng không có chuyện cả hai phương diện đều không xuất sắc được. Nếu đúng vậy, thì y thuật của cô gái này thực sự vượt xa mọi hình dung thông thường.

Quý Thường Minh đưa đơn thuốc đã hoàn thiện cho Quách lão. Vị lão y cầm lấy, xem lướt qua một lượt rồi hỏi: "Phương thuốc này là hai người cùng nhau thảo luận ra sao?"

"Là tôi và Tiểu La cùng nghiên cứu." Quý Thường Minh rất tự tin vào phương thuốc này, nhưng để thể hiện sự tôn trọng với bậc tiền bối, thái độ của ông vẫn vô cùng cung kính.

Quách lão cầm đơn thuốc trên tay, chỉ cần liếc qua giấy đã phần nào hiểu được tư duy của hai người khi kê đơn.

Ông không lập tức đưa ra câu trả lời, ngược lại nhìn về phía La Thường: "Bác sĩ La, bình thường cô thích dùng phương thuốc của trường phái nào hơn?"

Bản thân ông là bậc thầy trong điều trị bệnh nhiệt và bệnh truyền nhiễm, một chuyên gia nổi tiếng về bệnh nhiệt. Mạnh lão thì khác, ông ấy là chuyên gia lão thành của trường phái Kinh phương.

Kinh phương là tên gọi tắt của hơn 200 phương thuốc được ghi lại trong hai tác phẩm "Thương hàn luận" và "Kim quỹ yếu lược" của danh y Trương Trọng Cảnh đời Hán. Cho nên nếu nói về phái Kinh phương thì thì danh y Trương Trọng Cảnh là người đại diện.

La Thường cũng có kiến thức sâu rộng về các danh y nổi tiếng đương thời. Bình thường, lúc rảnh rỗi, cô vẫn thường tìm đọc các bệnh án của những người khác.

Chỉ cần là các bệnh án và sách của những danh y được xuất bản trong những năm gần đây, cô đều sẽ dành thời gian để xem qua. Tuy nhiên, những cuốn sách mà cô nghiên cứu kỹ lưỡng chỉ chiếm một phần nhỏ. Phần lớn các tác phẩm y học hiện đại khác, cô chỉ đọc lướt, xem một lần rồi thôi.

Cô đã xem qua bệnh án của Quách lão, thậm chí còn nắm rõ một số thói quen dùng thuốc của ông, biết rõ ông là chuyên gia về trường phái bệnh nhiệt.

là một trường phái trong y học cổ truyền Trung Quốc, xuất hiện từ cuối thời Minh và phát triển mạnh mẽ vào thời Thanh. Trường phái này tập trung nghiên cứu các bệnh do cảm nhiễm nhiệt, đặc biệt là ở khu vực phía Nam Trung Quốc, nơi khí hậu nóng ẩm và các bệnh nhiệt đới thường xuyên xảy ra, bắt đầu từ danh y Tiết Tuyết

Tuy nhiên, La Thường không hề nịnh nọt sở trường của Quách lão, mà thẳng thắn đáp: "Tôi không có thiên hướng đặc biệt về trường phái nào. Bình thường, khi dùng thuốc, tôi chủ yếu dựa vào trường phái Kinh phương. Đôi khi, tôi cũng sẽ vận dụng một số phương thuốc hay của các trường phái khác."

"Nhưng câu nói 'Dương thường dư, âm thường thiếu', ít nhất trong môi trường hiện tại, dù là danh y nói, tôi cũng không hoàn toàn đồng tình. Tôi cảm thấy câu nói này ít nhất trong vài chục năm tới, phải đảo ngược lại, trở thành 'Âm thường dư, dương thường thiếu'."

Ngoài những người học y có mặt tại đó, những người khác đều không hiểu rõ lắm.

Quách lão cũng nghiêm túc suy nghĩ về ý nghĩa lời nói của La Thường. Nghe đến đây, ông không tỏ vẻ đồng tình, cũng chẳng phủ nhận, chỉ hỏi một câu: "Vậy cô cho rằng hiện nay con người không nên tùy tiện bổ âm?"

La Thường gật đầu: "Việc tùy tiện bổ âm dễ sinh ra chất nhờn, bổ quá nhiều lại dễ gây ứ trệ và đầy bụng. Có lẽ, tôi thích câu nói 'lấy thông làm bổ' hơn."

"Sau này, khi mức sống được cải thiện, thiết bị gia dụng phổ biến, giao thông thuận tiện, con người sẽ trở nên lười biếng hơn. Giới trẻ cũng không còn thích ra ngoài phơi nắng, ngại vận động mà lại ưa chuộng đồ lạnh, chắc chắn số người có dương khí suy yếu sẽ ngày càng tăng lên."

"Bối cảnh hiện tại chính là như vậy. Các trường phái khác nổi lên cũng có liên quan đến môi trường xã hội và khí hậu đương thời. Những yếu tố bên ngoài này chắc chắn sẽ có sự thay đổi, nhưng dù thay đổi thế nào cũng không thể rời được cái gốc của nó. Những thứ khác chỉ là nhánh, vẫn phải lấy Kinh phương làm nền tảng chính."

Quách lão không hề lộ vẻ gì trên gương mặt, chỉ hỏi ngược lại La Thường: "Vậy cô cho rằng trường phái bệnh nhiệt mà tôi am hiểu cũng chỉ là một nhánh?"

Quý Thường Minh: ...

Thạch Kính Nghiệp ngạc nhiên nhìn La Thường, trong lòng thầm nghĩ, cô ấy nói thẳng thắn như vậy, vị Quách lão này sẽ không có ý kiến gì hay sao?

Quý Thường Minh cũng không thật sự hiểu rõ Quách lão là người như thế nào. Ông biết, không phải bất kỳ bậc tiền bối nào có năng lực đều là người rộng lượng.

Tuy nhiên, những lời La Thường nói, ông cũng khá đồng tình. Dù là ông đi chăng nữa, ông cũng sẽ không nói dối để nịnh bợ Quách lão vào lúc này.

Nói thẳng ra, tuy Quách lão là bậc tiền bối, có tiếng tăm nhất định trong giới y học, và còn sở hữu một số danh hiệu. Nhưng Quách lão lại không ở Thanh Châu. Dù có quản trời quản đất, ông cũng không thể quản được các bác sĩ ở Thanh Châu bọn họ. Chính vì thế, Quý Thường Minh không quá lo lắng những lời La Thường nói sẽ xúc phạm đến vị tiền bối này.

Lúc này, La Thường lại thẳng thắn gật đầu, nói: "Tôi nghĩ như vậy. Thực ra, trong sách của danh y Trương Trọng Cảnh có đề cập nội dung về bệnh nhiệt. Lấy ví dụ như trị bệnh đông nhiệt, nhằm vào vị cay nóng để giải nhiệt bên ngoài, thường dùng Ma hoàng thang, Cát căn thang, Kinh phòng bại độc tán, và cả Tiểu sài hồ thang – tất cả đều là những phương thuốc được ghi chép trong Kinh phương."

"Các phương thuốc được sử dụng trong bệnh nhiệt ở những mùa khác cũng mang rất nhiều bóng dáng của các phương thuốc trong “Thương Hàn luận” thuộc Kinh phương. Học thuyết bệnh nhiệt chỉ là sự mở rộng phần về bệnh nhiệt trong sách của danh y Trương Trọng Cảnh, đi sâu nghiên cứu hơn. Tuy nhiên, một số tư duy trong việc chữa bệnh vẫn phải lấy lý luận Thương hàn của Kinh phương làm chủ đạo."

Đông nhiệt là một dạng bệnh nhiệt xuất hiện khi cơ thể cảm thụ thời tiết bất thường vào mùa đông. Thay vì cảm thấy lạnh giá như lẽ thường, người bệnh lại có cảm giác nóng bức khó chịu. Bệnh thường khởi phát với các triệu chứng như đau đầu, sốt nhẹ, không ra mồ hôi, hơi sợ lạnh, kèm theo khát nước, mũi khô hoặc nghẹt mũi chảy nước mũi, ho khan, cổ họng khô rát, đờm đặc, mạch nhanh và lưỡi trắng dần chuyển sang vàng...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.