Yêu Thầm Cô Ấy Suốt Mười Một Năm - Chương 40: Anh Không Đến Bù Sinh Nhật Cho Vợ Sao?

Cập nhật lúc: 21/09/2025 07:23

Nội tình việc quay lại chỉ có vài thành viên chủ chốt trong ê-kíp và diễn viên chính biết.

Lần này, Trọng Hi Nhiên đã làm tốt công tác bảo mật. Ngoài cô ra, không ai trong đoàn có kịch bản hoàn chỉnh, chỉ có phiếu phân cảnh riêng của từng người.

Cô cũng không tuyên bố với bên ngoài là quay lại, chỉ nói là quay bổ sung.

Tin tức nhanh chóng bị các trang tin lá cải tung lên mạng: Trọng Hi Nhiên vì năng lực không đủ dẫn đến bộ phim "Thích Anh" phải quay bổ sung.

Fan của Lê Thành và một số người ngoài không ưa cô khó tránh khỏi lại châm chọc mỉa mai Trọng Hi Nhiên một phen, tạo nên một sự náo nhiệt nhỏ trong một thời gian, thậm chí còn lên top tìm kiếm của một mục hot search.

Trọng Hi Nhiên không có thời gian bận tâm đến những chuyện này.

Mỗi tối cô đều phải gọi một cuộc điện thoại rất dài với Kỳ Tư Niên để điều chỉnh chi tiết kịch bản, ban ngày quay phim, mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ.

May mắn là sau quá trình làm quen trước đó, các diễn viên đều nhập vai rất nhanh.

Đặc biệt là Lê Thành, đối với tuyến chính mới có cảm giác nhập vai đặc biệt, cả quá trình quay phim thuận lợi đến mức khó tin.

Năm ngày tập trung quay xong phân cảnh của Lê Thành, lại tốn thêm hơn một ngày quay phân cảnh của các diễn viên khác, cuối cùng cũng quay đến cảnh cuối cùng.

Người quay phim Lâm Phóng tất bật chạy trước chạy sau, thử nghiệm góc quay với diễn viên đóng thế xong, liền chạy đến trước mặt Trọng Hi Nhiên: "Đạo diễn, đã thử xong cả rồi."

Lâm Phóng vào nghề ba năm, luôn theo lão Bão và cô chăm chỉ học hỏi, không hề than vãn.

Ước mơ lớn nhất của cậu ấy là trở thành đạo diễn.

Trọng Hi Nhiên nhìn thấy dáng vẻ thở hồng hộc của cậu ta, đột nhiên nói: "Lâm Phóng, cảnh quay cuối cùng, cậu cầm máy chính nhé."

Lâm Phóng ngây người: "Em ạ?"

Trọng Hi Nhiên: "Có làm không?"

"Làm ạ!" Biết đây là cơ hội Trọng Hi Nhiên dành cho mình, Lâm Phóng kích động chạy tới, khi hô "Action" còn vỡ giọng.

Cảnh cuối cùng là một cảnh đời thường quay ngoại cảnh không có gì khó khăn. Sau mấy lần quay, Lâm Phóng run rẩy hô "Cut".

Đinh Nhất lớn tiếng hô: "Đóng máy rồi!"

Trọng Hi Nhiên không kìm được mà mắt rưng rưng.

Một việc khó khăn như quay lại, cô ấy đã làm được!

Tối đóng máy, Trọng Hi Nhiên mời cả đoàn phim ăn xiên nướng.

Đã là lần đóng máy thứ hai, đoàn phim bớt đi sự buồn bã chia ly như lần đóng máy đầu tiên, thay vào đó là một không khí vui vẻ náo nhiệt.

Trọng Hi Nhiên ăn mừng cùng mọi người xong trở về khách sạn, gọi điện thoại cho Kỳ Tư Niên.

Anh ấy rõ ràng đã quen với việc cô gọi vào giờ này, rất nhanh đã bắt máy.

Khóe môi Trọng Hi Nhiên khẽ nhếch: "Kỳ Tư Niên, hôm nay em đã đóng máy thuận lợi rồi."

"Chúc mừng."

Cô hơi kiêu ngạo nói: "Hơn nữa tôi có tự tin, phiên bản tuyến chính này của câu chuyện hay hơn và chạm đến lòng người hơn phiên bản trước."

"anh tin em."

"Cảm ơn anh, Kỳ Tư Niên." Cô nói với giọng chân thành, "Cảm ơn anh đã tin tưởng em, nguyện ý chia sẻ câu chuyện của anh cho em. Anh yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật."

Kỳ Tư Niên bình thản nói: "anh chỉ là nói chuyện phiếm với em thôi, cũng không thể gọi là giúp đỡ gì."

"Không phải nói chuyện phiếm." Trọng Hi Nhiên phản bác, "Thời gian của anh là quý giá nhất, anh mỗi ngày đều gọi điện thoại với tôi lâu như vậy, chắc chắn đã làm lỡ rất nhiều việc của anh."

Giọng điệu của cô có chút không đúng lắm, bình thường cô chưa từng phản bác anh.

Kỳ Tư Niên: "Cô có phải say rồi không?"

Trọng Hi Nhiên chột dạ nói: "Một chút thôi."

"Hèn chi."

Kỳ Tư Niên: "Khi nào về?"

Lúc này Trọng Hi Nhiên mới nhớ ra mình đang ở Bắc Thành, nhìn đồng hồ thì đã 12 giờ đêm.

Cô nói: "Ngày mai đi, hôm nay muộn quá rồi."

Kỳ Tư Niên đợi một lát, mới khẽ "ừ" một tiếng.

Nói xong chủ đề này, hai người đột nhiên im lặng, dường như không biết nên nói gì nữa.

Nội dung trò chuyện mấy ngày trước đều là về chuyện Kỳ Tư Niên thầm yêu, nhưng giờ đã đóng máy, cô không tiện tiếp tục hỏi về chủ đề này nữa.

Nhưng không biết có phải vì mấy ngày nay liên tục gọi điện thoại lâu với anh không, cô đã quen đến mức không muốn cúp máy.

Một lúc lâu sau, Kỳ Tư Niên bình thản nói: "Ngủ sớm đi."

Trọng Hi Nhiên "ồ" một tiếng, đột nhiên hỏi: "Anh khi nào thì đi công tác nước ngoài theo lịch trình vậy?"

"Chưa định."

"Vậy thì..." Cô ấp úng mãi, cũng không biết phải nói gì.

Kỳ Tư Niên lặng lẽ chờ đợi.

Trọng Hi Nhiên: "Vậy... chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon." Giọng anh trong trẻo, nghe có vẻ rất bình tĩnh.

Trọng Hi Nhiên đành cúp điện thoại.

Khách sạn ở ngoại ô không đủ lò sưởi, có chút lạnh.

Trọng Hi Nhiên nằm trên giường, sờ tấm nệm lạnh cứng, có chút nhớ chiếc giường lớn mềm mại ấm áp ở nhà.

·

Sáng sớm hôm sau, Trọng Hi Nhiên ngủ dậy tự nhiên, lái xe về nhà ở Phỉ Thúy Loan.

Không ngoài dự đoán, Kỳ Tư Niên không có ở nhà.

Kẻ cuồng công việc đương nhiên là đã đi làm rồi.

Trọng Hi Nhiên ăn xong bữa trưa ngủ một giấc, sau đó thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng.

Tạ Ngu gọi điện đến: "Hi Hi, tôi đáng chết, tôi bận đến mức quên mất sinh nhật cậu rồi. Tối nay tôi mời, chúng ta cùng Chu Húc Dao và mọi người tụ tập một chút thư giãn, tổ chức sinh nhật bù cho cậu, tiện thể chúc mừng đóng máy."

Trọng Hi Nhiên không muốn làm mất hứng: "Được thôi."

Tạ Ngu đặt một phòng hát ở KTV Tiền Quỹ, nơi họ trước đây thường lui tới.

Lúc Trọng Hi Nhiên đến vào tám giờ tối, Chu Húc Dao đang cất cao giọng hát.

Trọng Hi Nhiên ngồi xuống cạnh Tạ Ngu, Tạ Ngu nói: "Lát nữa Hứa Tấn cũng đến."

Chu Húc Dao và Hứa Tấn là bạn thân của Kỳ Tư Niên, hồi nhỏ mấy người ít nhiều đều quen biết nhau, Trọng Hi Nhiên gật đầu.

Chu Húc Dao hát xong bỏ micro xuống, ngồi lại gần bắt chuyện: "Hi Hi, sinh nhật vui vẻ! Quà tôi lát nữa sẽ để vào xe cậu."

"Cảm ơn."

Tạ Ngu huých Chu Húc Dao một cái: "Sinh nhật tôi không thấy cậu tặng quà."

Chu Húc Dao nhướng mày: "Cậu mời tôi sao?"

Tạ Ngu "phì" một tiếng, lười để ý đến anh ta, quay đầu hỏi Trọng Hi Nhiên: "Có cần gọi Kỳ Tư Niên không?"

Dù sao cũng là tổ chức sinh nhật bù cho cô ấy.

Chu Húc Dao lập tức xích lại gần, dựng tai lên hóng chuyện.

Trọng Hi Nhiên bình thản nói: "Không cần đâu, anh ấy công việc tương đối bận."

Chu Húc Dao cảm thán: "Vẫn là Hi Hi hiểu rõ chồng mình nhất. Kỳ Tư Niên vào giờ này thì chưa bao giờ bị gọi ra ngoài. Này, các cậu nói xem anh ta có phải bị bệnh không mà lại yêu công việc đến thế?"

Anh ta vừa nói vừa móc điện thoại ra: "Tôi đây thật sự không tin."

Anh ta gọi điện thoại cho Kỳ Tư Niên, vừa kết nối đã lớn tiếng nói: "Kỳ Tư Niên, hôm nay là bù sinh nhật cho vợ cậu đấy, cậu thế này mà không đến sao?"

Trọng Hi Nhiên vội vàng nói: "Anh ấy đã tổ chức cho tôi rồi."

Chu Húc Dao nghi ngờ nhìn cô: "Thật hay giả vậy? Sao tôi lại không tin chút nào?"

Đầu dây bên kia không biết Kỳ Tư Niên lại nói gì, Chu Húc Dao bất lực nói: "Được rồi, không đến thì không đến, tôi quen rồi."

Anh ta đưa điện thoại cho Trọng Hi Nhiên: "Chồng cậu gọi cậu nghe điện thoại."

Trọng Hi Nhiên nhận lấy.

Trong phòng riêng hơi ồn ào, Chu Húc Dao lập tức tắt tiếng loa, nghiêm túc hóng chuyện.

Kỳ Tư Niên nhẹ giọng giải thích: “Cuộc họp tối nay của anh không thể hoãn được.”

Trọng Hi Nhiên vội vàng nói: “Em hiểu mà, ban đầu em cũng không định gọi anh đâu, là Chu Húc Dao cứ đòi trêu chọc ấy.”

Kỳ Tư Niên ừ một tiếng: “Chân em vừa mới hồi phục, uống ít rượu thôi.”

Hơi lạ, trước đây anh chưa bao giờ quản cô uống rượu hay không.

Chu Húc Dao ở bên cạnh kêu lên: “Cẩn thận tôi chuốc say vợ anh đấy—”

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã bị Tạ Ngu vặn tai lôi xềnh xệch đến một góc sofa.

Trọng Hi Nhiên đồng ý: “Vâng, em sẽ không uống nhiều đâu.”

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Ngu đi đến, khẽ chạm vào khuỷu tay cô: “Cậu với Kỳ Tư Niên giờ sao rồi?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.