Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 139: Đi Xem Trò Vui
Cập nhật lúc: 21/09/2025 07:39
E là mấy chục năm học hành của Tô Chí Vũ đều đổ sông đổ biển. Phẩm hạnh không đoan chính, còn xứng làm người có học thức sao? Xứng mở lớp học thêm, dạy dỗ người khác sao?
“Các người về đi. Sau này không có chuyện gì thì đừng đến nhà họ Bạch nữa.” Bạch Khải Trí lạnh lùng nói.
Sắc mặt Bạch Cầm, Tô Tâm Liên và Tô Chí Vũ đồng loạt biến đổi. Ý ông là muốn cắt đứt quan hệ sao?
Ngay lúc đó, tiếng ồn ào bên ngoài vang lên. Quản gia chạy vào: “Lăng Mai phu nhân nhà họ Lăng đến ạ.”
“Lăng Mai?” Bạch Khải Trí sửng sốt, không ngờ bà lại đột ngột xuất hiện.
Bạch Kỳ, Bạch Thư và Bạch Cầm mờ mịt, chỉ Tô Chí Vũ là nháo nhào, liếc về Tô Tâm Liên. Cô thở phào. Hóa ra bước ngoặt mọi chuyện nằm ở đây.
Lăng Mai không hẹn mà đến, rõ ràng có việc khẩn cấp. Nước cờ bí mật bà đã cài ởThẩm Ninh Tuệ trước đó giờ đã phát huy tác dụng.
Cô kéo Bạch Cầm và Tô Chí Vũ ngồi một góc, vẻ như đang chờ xem “trò vui” diễn ra. Thực lực nhà họ Lăng vượt trội, Lăng Mai là gia chủ, tuy tuổi nhỏ hơn Bạch Khải Trí nhưng địa vị lại cao hơn hẳn.
Bạch Khải Trí vội đứng dậy, đích thân ra nghênh đón.
Lăng Mai bước vào, dáng đi cao quý, ánh mắt sắc như dao, liếc vết nước trà trên sàn, liếc từng người nhà họ Bạch, rồi chậm rãi:
“Dường như Bạch tiên sinh và gia đình đang có việc bàn bạc, tôi đến không đúng lúc sao?”
Bạch Khải Trí lạnh lùng: “Lăng gia chủ đại giá quang lâm, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lăng Mai mỉm cười, uy quyền ngút trời: “Tôi đi thẳng vấn đề. Bạch Khải Trí, Thẩm Ninh Tuệ là người nhà các người, đúng không?”
Bạch Khải Trí sửng sốt. Trước kia chắc chắn ông sẽ phủ nhận. Nhưng từ khi điểm thi đại học của Thẩm Ninh Tuệ công bố, tài năng lộ rõ, lại chữa khỏi bệnh cho Bạch Họa, ông không biết nói sao.
Lăng Mai nheo mắt, nụ cười lạnh băng: “Không cần giấu nữa. Chuyện tiệc mừng thọ mấy năm trước ầm ĩ như vậy, nhà họ Bạch phong tỏa tin tức, tưởng giấu được nhà họ Lăng tôi sao?”
Bạch Khải Trí đành gật đầu: “Phải, con bé đúng là hậu duệ nhà họ Bạch. Lăng gia chủ tìm con bé có việc gì?”
Ánh mắt Lăng Mai sắc bén như dao, sắc lạnh mà uy quyền: “Nhà họ Bạch giỏi thật, nuôi được một người lợi hại như vậy.”
Bà kể lại tất cả sự việc gần đây: Thẩm Ninh Tuệ quyến rũ Lăng Gia Thạch, khiến cậu tiêu mấy nghìn tệ mời cơm; vào nhà họ Lăng mang đau khổ, tai họa; làm Lăng Gia Thạch bị thương, tay cô Ngọc bị phế…
“Tôi tưởng Gia Thạch thích, Thẩm Ninh Tuệ lại là người nhà họ Bạch, nếu muốn ở bên nhau thì tác thành cũng không sao. Nhưng không ngờ con bé lấy oán báo ân, làm con trai tôi bị thương, m.á.u nhuộm Lăng phủ… Hung hăng, sỉ nhục nhà họ Lăng!” Lăng Mai tức giận, giọng sắc lạnh.
Nghe xong, Bạch Khải Trí, Tô Tâm Liên và Tô Chí Vũ đều sững sờ.
Họ tưởng chỉ đối phó Thẩm Ninh Tuệ trong phạm vi nhỏ, đấu đá tiểu nhân, nhưng không ngờ Lăng Gia Thạch bị thương, tay cô Ngọc bị phế?
Người nhà họ Lăng, lại b Thẩm Ninh Tuệ hành hạ đến mức này. Lăng Mai mà nuốt cục tức này mới là chuyện lạ!
So với chuyện ong bướm của Tô Chí Vũ, việc Thẩm Ninh Tuệ chọc vào nhà họ Lăng còn nghiêm trọng hơn nhiều. Một bên là nữ sinh không quyền không thế, một bên là nhà họ Lăng, lợi hại hơn cả nhà họ Bạch.
Bạch Khải Trí nhìn Lăng Mai, dù từng trải bao sóng gió, ông vẫn phải sững sờ. Bà ta uy nghi, khí chất ngút trời, mọi cử chỉ đều toát ra quyền lực, khiến ông bất giác cảm thấy nhỏ bé.
Ông nhớ đến cô Ngọc, trợ thủ đắc lực của Lăng Mai, và Lăng Gia Thạch – con trai bà, tình yêu của bà đã trở thành cố chấp, ai cũng rõ. Nếu có ngày Kỷ Thư Hoa hay ai dám làm tổn hại nhà họ Lăng, ông còn chưa chắc dám động thủ, vậy mà Lăng Mai trực tiếp đến, không qua cảnh sát, dường như muốn ép nhà họ Bạch tỏ thái độ ngay tại chỗ.
"Tuy Thẩm Ninh Tuệ là hậu duệ của tôi…” Bạch Khải Trí mở lời, nhưng Lăng Mai cắt ngang bằng ánh mắt sắc như d.a.o găm.
Nhà họ Bạch chưa từng chu toàn trách nhiệm nuôi dưỡng cô bé, thậm chí còn thẳng tay đuổi hai mẹ con đi khi họ đến Kinh Đô nhận thân nhân. Giờ đây, xét từ một góc độ nào đó, nhà họ Bạch còn nợ Thẩm Ninh Tuệ và Tú Phân. Họ hoàn toàn không có tư cách dạy dỗ cô thay cho Lăng Mai.
“Xem ra nhà họ Bạch muốn bao che cho người nhà,” Lăng Mai lạnh lùng, giọng dứt khoát.
Bạch Khải Trí mở miệng, nhưng Lăng Mai đứng dậy, uy quyền như chấn động không gian:
“Thỏa thuận hợp tác kinh doanh bằng miệng trước đây hủy bỏ. Hôm nay coi như tôi chưa từng đến nhà họ Bạch.”
Bạch Kỳ và Bạch Thư lập tức tái mặt. Một khi đắc tội nhà họ Lăng, chỉ một vụ làm ăn thất bại chưa đủ, nguy cơ bị coi là kẻ chống đối, bị hãm hại trong mọi quan hệ xã hội là điều không tránh khỏi.
Quan hệ rộng khắp của nhà họ Lăng khiến họ phải chịu thiệt thòi quá lớn. Không ai dám cãi.
“Bố! Đây là chuyện làm ăn của gia đình!” Bạch Thư vội vàng nói.
“Chuyện này Thẩm Ninh Tuệ sai trước…” Bạch Kỳ tiếp lời.
Nhưng hôm nay tình hình nghiêm trọng hơn nhiều, đủ yếu tố thành vụ án. Dù Thẩm Ninh Tuệ tốt đến đâu, họ không thể đánh cược sự nghiệp cả nhà.
Vừa lúc Lăng Mai sắp rời, Bạch Khải Trí buộc miệng:
“Vết thương Lăng Gia Thạch là do Thẩm Ninh Tuệ, nhưng tay cô Ngọc không phải con bé phế bỏ. Nếu truy cứu, phải từ từ. Tôi biết thế lực nào lẻn vào Lăng phủ ban đêm đưa con bé đi…”
“Ồ, là ai?” Lăng Mai nhíu mày, muốn biết lai lịch người đàn ông trẻ tuổi.
“Lý Quốc Kiệt,” Bạch Khải Trí đáp, kể lại mối quan hệ giữa Thẩm Ninh Tuệ và Lý Quốc Kiệt: cô cứu con trai duy nhất ông ta, ông luôn bảo vệ hai mẹ con.
“Ra là ông ta…” Ánh mắt Lăng Mai lạnh lẽo, nhưng trong lòng đã tính toán: dù Lý Quốc Kiệt từng lợi hại, hiện giờ chính phủ trấn áp tội phạm mạnh tay, ông ta cũng phải biết điều. Dám gây chuyện lớn ở Lăng phủ, chắc ông ta tưởng dễ bắt nạt?
Bà nhìn thẳng Bạch Khải Trí, uy quyền tột bậc: “Chuyện này, mẹ của Thẩm Ninh Tuệ vẫn chưa biết phải không?”
Bạch Khải Trí lập tức hiểu ý, lòng vừa kinh ngạc vừa căng thẳng.
Thẩm Ninh Tuệ đã làm Lăng Gia Thạch bị thương ở cổ. Lăng Mai không chỉ muốn trả thù cô bé, mà còn muốn cô nếm mùi đau đớn khi người thân nhất bị tổn thương.
“Tú Phân.... Cô ấy chỉ là người nhà quê quanh năm sống ở nông thôn...." Bạch Khải Trí bắt đầu biện giải, nhưng Lăng Mai cười lạnh:
“Nghe nói bác sĩ Kỷ Minh Viễn đã về nước rồi phải không? Gia Thạch bị thương, tôi muốn bác sĩ giỏi nhất chữa trị. Hay mai tôi sẽ đến nhà họ Kỷ thăm ông ấy.”
Sắc mặt Bạch Khải Trí biến đổi. Kỷ Minh Viễn là anh trai Kỷ Thư Hoa. Nói ra tức là báo cho Kỷ Thư Hoa biết. Sức khỏe bà không tốt, làm sao chịu nổi chuyện này.
Mặc dù ông đã hạ quyết tâm sau này không giấu chuyện gì, nhưng hôm nay khác: Thẩm Ninhb Tuệ phạm lỗi, Tú Phân là mẹ, phải gánh một phần trách nhiệm. Nói cho Kỷ Thư Hoa biết chỉ khiến bà đau lòng, không lợi ích gì.
“Nhà Tú Phân hiện do Lý Quốc Kiệt sắp xếp. Tôi sẽ đưa bà đến gặp họ, mọi chuyện cứ nói rõ ràng,” Bạch Khải Trí giải thích.
Đúng điều Lăng Mai muốn: nhà họ Bạch tự ra tay, dạy dỗ người, cho tới khi bà ta hài lòng. Bà gật gù kiêu ngạo, uy quyền tràn ngập. Dưới sự dẫn dắt của Bạch Khải Trí, bà tiến tới nơi ở của Tú Phân. Bạch Kỳ, Bạch Thư vội vàng theo sau, sắc mặt lo lắng.
Tô Chí Vũ nhìn đám người kéo đi, quay sang Tô Tâm Liên, mắt sáng lên:
“Chị, chúng ta có đi không?”
“Đi, tất nhiên phải đi,” Tô Tâm Liên đáp, lòng phấn khích.
Lăng Mai muốn làm Tú Phân xấu hổ trước mặt bao người. Ai bỏ qua trò vui này được?
Trong lúc nhóm Lăng Mai rời nhà họ Bạch, tiến tới khu chung cư Tú Phân, ở một đầu khác của Kinh Đô, nhà họ Kỷ cũng náo nhiệt hơn thường ngày. Kỷ Minh Viễn vừa về sau bao ngày xa cách, lại gặp em gái lâu không ra khỏi nhà. Niềm vui càng dâng khi thấy Kỷ Thư Hoa khỏe mạnh, năng động trở lại.
Kỷ Minh Viễn bận rộn, Kỷ Thư Hoa bị Bạch Khải Trí giữ ở nhà, ông không vừa mắt nhưng bất lực. Hai anh em lâu không gặp, giờ nhìn nhau, nụ cười chộn rộn ký ức tuổi thơ.
“Thư Hoa đến rồi à,” ông nói, đặt đĩa hạt dưa trước mặt bà: “Hạt dưa ăn nhiều dễ nóng, đây là khẩu phần cả ngày, để dành mà ăn.”
Kỷ Thư Hoa giả vờ ghét bỏ, ngồi xuống: “Chắc học trò không thích ông già keo kiệt như anh đâu nhỉ.”
Kỷ Minh Viễn đắc ý: “Người trẻ nhất mới hơn hai mươi, còn có một cô bé mười mấy tuổi, là mầm non tốt. Anh sẽ dành thời gian gặp con bé, trông giống hệt em lúc nhỏ, lần đầu gặp còn sững sờ.”
