Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 82: Học Sinh Ưu Tú
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:34
"Nói cái gì thế hả! Sao em lại không làm được chứ, em là cô bé lợi hại nhất chị từng gặp đấy!" Khác với những người khác, bác sĩ Giang tin tưởng tuyệt đối vào Thẩm Ninh Tuệ, lập tức phản xạ nói ngay.
Bác sĩ Giang nói xong, nghĩ đến lúc mình vừa tới đây, bầu không khí tại hiện trường hơi kỳ lạ một chút nên không kìm được hỏi: "Kỳ thi hôm nay đã kết thúc rồi, mọi người không nên tự về nhà nghỉ ngơi sao, vừa nãy mọi người tụ tập ở đây làm gì thế?"
Lời này của bác sĩ Giang lập tức kéo suy nghĩ của mọi người trở lại.
Trước khi bác sĩ Giang xuất hiện, họ đang làm gì?
Tất cả học sinh đều mặt mày ủ rũ, chỉ có Thẩm Ninh Tuệ dịu dàng cười trấn an Tú Phân. Ngô Phương Phương nhìn cô không thuận mắt, nói bóng nói gió chỉ trích Thẩm Ninh Tuệ rõ ràng thi không tốt mà cố ý nói dối là mình làm bài thuận lợi, ảnh hưởng đến tâm lý của các thí sinh xung quanh...
Để chứng thực suy đoán của mình, Ngô Phương Phương đã tiết lộ sự thật Thẩm Ninh Tuệ từ nông thôn nhảy lớp lên thành phố học lớp 12, chứng minh Thẩm Ninh Tuệ không có năng lực để thi tốt.
Mọi người đều biết sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị, cũng biết độ khó của việc thi nhảy lớp, cho nên suýt đã tin lời Ngô Phương Phương, cảm thấy cô bé Thẩm Ninh Tuệ này ngấm ngầm giấu giếm ý đồ xấu xa.
Ngay lúc này bác sĩ Giang xuất hiện, trực tiếp chỉ ra Thẩm Ninh Tuệ đã tham gia cứu trợ ở huyện Ninh Bình...
Đó là cứu trợ thiên tai mưa lũ đó, chuyện liên quan đến tính mạng con người.
Lúc tham gia cứu trợ ở huyện Ninh Bình, Thẩm Ninh Tuệ còn nhỏ hơn bây giờ một tuổi!
So với trận mưa lũ ở huyện Ninh Bình, việc nhảy lớp thi đại học quả thực là... không đáng nhắc tới.
Dù sao thân phận của Thẩm Ninh Tuệ là học sinh, học sinh phát huy năng lực trên đường đua của học sinh thì vẫn nằm trong phạm vi bình thường.
Nhưng nhỏ tuổi như vậy mà còn có thể chạy đi tham gia cứu trợ thì thật đúng là lợi hại lắm.
Nghe bác sĩ Giang nói cô cứu người xong liền rời đi ngay, ngay cả phóng viên muốn phỏng vấn cũng không tìm được người. Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp lại, hoàn toàn chẳng có ai biết Thẩm Ninh Tuệ từng đóng góp nhiều như vậy ở huyện Ninh Bình.
Người như vậy còn cần phải cố ý nói dối gây ảnh hưởng đến tâm lý người khác sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Ngô Phương Phương.
Hiểu rõ tình hình của Thẩm Ninh Tuệ như vậy, có thể thấy Ngô Phương Phương và Thẩm Ninh Tuệ là người quen.
Tuổi tác lớn như vậy rồi mà còn mở miệng đặt điều cho cô bé, trong bụng đầy ý đồ xấu xa, mặt dày vô sỉ!
Vừa nghĩ đến một cô bé xả thân cứu người, thành tích học tập lại tốt như vậy lại suýt bị hãm hại, không ít người nhìn Ngô Phương Phương bằng ánh mắt chán ghét.
Ngô Phương Phương nào ngờ rằng mình nói được nửa chừng lại đột nhiên xuất hiện một bác sĩ Giang, còn đào ra được một chuyện cũ như vậy.
Ngô Phương Phương là người tỉnh Nam, tự nhiên cũng từng nghe qua chuyện mưa lũ ở huyện Ninh Bình.
Mưa lũ c.h.ế.t không ít người, đến bây giờ huyện Ninh Bình vẫn chưa hồi phục lại được. Chuyện này chính là nỗi đau trong lòng của toàn thể người dân tỉnh Nam.
Tất cả những chuyện liên quan đến mưa lũ huyện Ninh Bình đều phải cẩn thận dè dặt, lỡ mồm lỡ miệng một chút thôi cũng có thể bị toàn dân mắng chửi.
Mà Thẩm Ninh Tuệ lại chính là người hùng nhỏ trong trận mưa lũ này...
Bị mọi người nhìn bằng ánh mắt chán ghét như vậy, mặt Ngô Phương Phương lúc đỏ lúc trắng.
Bà ta đang nghĩ lúc này nói ra chuyện Tú Phân cặp kè với ông già còn có tác dụng không.
Ngay sau đó, chỉ thấy phụ huynh học sinh bên cạnh nhỏ giọng nói mấy câu gì đó.
Phóng viên nghe vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn xung quanh: "Có người ác ý đặt điều, là ai?"
Phụ huynh học sinh giơ tay chỉ về phía Ngô Phương Phương.
Nhớ lại từng cảnh tượng ngày hôm đó, Ngô Phương Phương càng nghĩ càng tức.
Càng đáng ghét hơn là vì bản thân bà ta chạy trối c.h.ế.t mà bỏ lại con trai ở đó chịu đựng sự chỉ trỏ của mọi người, mối quan hệ mẹ con vốn đã vô cùng tồi tệ nay lại càng tệ hơn.
Thậm chí Diệu Tổ còn đứng về phía Thẩm Ninh Tuệ, nói Thẩm Ninh Tuệ là một cô gái tốt như vậy, Ngô Phương Phương lại ăn không nói có đi vu khống người ta, bệnh ghen ăn tức ở phát tác thì mau đến bệnh viện khám đi, đừng có làm người khác mất mặt xấu hổ ở nơi công cộng.
Nghe xem, đây có phải là lời một đứa con trai nên nói với mẹ mình không?
Tuy tính tình Diệu Tổ nhà bà ta không tốt, nhưng nó chưa bao giờ nói những lời nặng nề như vậy với bà ta.
Ngô Phương Phương nghe xong thì đau lòng buồn bã vô cùng, trong lòng càng hận Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ hơn.
Ngày hôm đó xem như bọn họ gặp may, gặp được phóng viên và truyền thông.
Tỉnh thành đông người, biến cố nhiều. Hơn nữa bây giờ kỳ thi đại học đã kết thúc, không biết Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đã chạy đi đâu rồi, bà ta muốn tìm họ để lấy lại thể diện cũng không dễ dàng gì.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng, Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ không thấy bóng dáng đâu, nhưng dù sao nhà máy mà họ làm việc trước đây và thôn Ninh Thủy vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Cuối tuần sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Ngô Phương Phương tìm lúc rảnh rỗi, đi xe taxi về nhà máy một chuyến.
Người đồng nghiệp cũ sống thuận buồm xuôi gió ở tỉnh thành vậy mà lại quay về nhà máy, chuyện này thực sự khiến không ít người kinh ngạc.
Ngô Phương Phương trở về chuyến này không có mục đích gì khác, chỉ muốn thêm mắm thêm muối, kể lại một tràng những hành vi xấu xa của hai mẹ con, như chuyện Tú Phân cặp kè với ông già, Thẩm Ninh Tuệ không chịu học hành tử tế, là kẻ nói dối cố tình gây ảnh hưởng tâm lý các thí sinh khác.
Công nhân trong nhà máy ai nấy đều xôn xao.
Đối với họ, Ngô Phương Phương rời nhà máy đã nhiều năm, hơn nữa cuộc sống ngày càng tốt đẹp, nhìn mà thấy chướng mắt, bởi vậy mọi người đã chẳng còn hứng thú gì với bà ta.
Nhưng Tú Phân thì khác.
Tú Phân mới nghỉ việc ở nhà máy, rời khỏi thôn Ninh Thủy vào năm ngoái.
Kể từ đó thì không còn tin tức gì của bà nữa, mọi người đang tò mò không biết bây giờ bà sống thế nào, không ngờ Ngô Phương Phương trở về chuyến này lại mang đến tin tức động trời như vậy.
Tin đồn giống như mọc cánh, có lúc còn bay nhanh hơn cả máy bay.
Chưa đầy một buổi chiều, chuyện "mất mặt" của Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ ở tỉnh thành đã lan truyền khắp nhà máy, mới sang ngày hôm sau đã truyền về đến thôn Ninh Thủy.
Năm ngoái Thẩm Thiên Ân cầm hai nghìn tệ tiền thách cưới bỏ trốn, không những không gặp được Hoắc Đình mà còn tiêu sạch tiền.
Cô ta lủi thủi quay về thôn Ninh Thủy, suýt thì bị Thẩm Dũng đánh chết.
May mà có cháu trai thôn trưởng che chở, Thẩm Thiên Ân lại kể khổ một hồi, cháu trai thôn trưởng nhất thời nóng đầu, lập tức quyết định chống lưng cho Thẩm Thiên Ân.
Đúng lúc sau khi Thẩm Ninh Tuệ trở về, Thẩm Dũng đang trở thành đối tượng bị cả thôn khinh bỉ.
Ông ta nợ nần chồng chất, không dám rời khỏi thôn Ninh Thủy, ở trong thôn lại chịu đủ ánh mắt coi thường, đang ấm ức thì Thẩm Thiên Ân trở về. Việc đầu tiên Thẩm Thiên Ân làm là nói với Thẩm Dũng, cô ta có thể giúp ông ta tiếp tục đứng vững ở thôn Ninh Thủy.
Ban đầu Thẩm Dũng hoàn toàn không tin lời ma quỷ của Thẩm Thiên Ân, nhưng biết làm sao được khi sau lưng Thẩm Thiên Ân lại có cả nhà thôn trưởng làm chỗ dựa.
Vừa mới lừa được lão Chu hai nghìn tệ tiền thách cưới, cô ta quay đầu lại tìm đến nhà thôn trưởng làm đối tượng tiếp theo.
Con gái có bản lĩnh như vậy, trong lòng Thẩm Dũng cũng nảy sinh chút ý nghĩ.
Ông ta sắp xếp gả Thẩm Thiên Ân cho lão Chu là vì hai nghìn tệ tiền thách cưới kia.
Bây giờ tiền thách cưới đã bị Thẩm Thiên Ân tiêu sạch rồi, cho dù đánh c.h.ế.t cô ta cũng không lấy ra được. Truy cứu xem Thẩm Thiên Ân tiêu tiền vào đâu đã không còn ý nghĩa gì nữa, Thẩm Dũng là một con bạc, bản thân ông ta cũng thường xuyên tiêu tiền một cách khó hiểu, người khác không hiểu sao chứ trong lòng ông ta là rõ nhất.
Tiền đã tiêu rồi thì không cần hỏi đến nữa. Thay vì hối hận tiếc nuối, chẳng bằng nhìn về phía trước, nghĩ cách kiếm được nhiều tiền hơn.
Thôn trưởng là quan lớn nhất ở thôn Ninh Thủy, nhà ông ấy có bao nhiêu gia sản, Thẩm Dũng vẫn có thể đoán được đôi chút.
Không nói đâu xa, chỉ riêng tiền bán hoa quả hằng năm thì nhà thôn trưởng đã lấy được nhiều nhất.
Nếu Thẩm Thiên Ân có bản lĩnh gả vào nhà thôn trưởng, chỉ cần bòn rút một chút, số tiền thu cô ta được e rằng không ít hơn hai nghìn tệ tiền thách cưới đâu.
Tim Ngô Phương Phương giật thót, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đối đầu với Tú Phân nữa, bà ta vội vàng xoay người chạy biến mất dạng, chỉ sợ bị phóng viên và nhiếp ảnh gia chụp được. Lỡ như vì chuyện này mà lên ti vi, bà ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!
Ngô Phương Phương vừa chạy đi, những người hóng chuyện cũng lục tục tản ra. Dù sao hôm nay mới là ngày thi đại học đầu tiên, sau đó vẫn còn hai ngày phải chiến đấu nữa. Xem náo nhiệt cũng đủ rồi, vẫn nên tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi.
Thẩm Ninh Tuệ và bác sĩ Giang trò chuyện đơn giản mấy câu. Thấy trời đã không còn sớm, cô nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt cô ấy.
Trên đường về, nghĩ đến bộ dạng chạy trối c.h.ế.t của Ngô Phương Phương vừa nãy, mọi người đều cảm thấy buồn cười, chỉ riêng hiệu trưởng Chung là im lặng không nói.
Người ngày thường nói nhiều nhất đột nhiên lại yên lặng, nhìn bộ dạng hồn vía lên mây của hiệu trưởng Chung, chủ nhiệm Trần không kìm được hỏi: "Hiệu trưởng, hiệu trưởng Chung?"
Hiệu trưởng Chung đột ngột ngẩng đầu: "Học sinh ưu tú."
"Học sinh ưu tú gì ạ, ngài sao thế, bị Ngô Phương Phương làm tức đến choáng rồi à?" Chủ nhiệm Trần cười nói.
Thấy mọi người đều nhìn mình, hiệu trưởng Chung suy nghĩ một lát thì cũng không giấu giếm nữa, không kìm được nói: "Ôi, nói thật với mọi người nhé, hằng năm thành phố đều sẽ bình chọn học sinh ưu tú một lần. Họ sẽ chọn lựa từ học sinh của các trường lớn. Trước đây, tôi đã đăng ký tên Ninh Tuệ rồi."
Mọi người quả thực chưa từng nghe hiệu trưởng nhắc đến chuyện này, lúc này nghe vậy thì không kìm được trợn tròn mắt.
Chủ nhiệm Trần kinh ngạc nói: "Sao tôi chưa từng nghe đến chuyện này, ngài lại lén lút đăng ký sau lưng chúng tôi à?"
Hiệu trưởng Chung nói: "Đăng ký cũng vô ích. Tuy Ninh Tuệ học ở trường chúng ta nhưng chỉ mới học một năm, lại không có hộ khẩu Kinh Đô nên rất khó thông qua."
Chủ nhiệm Trần và thầy Tống gật đầu.
Tuy chỉ là học sinh ưu tú cấp thành phố, nhưng học sinh ưu tú thành phố của Kinh Đô và học sinh ưu tú của thành phố bình thường hoàn toàn khác nhau. Nói chính xác, học sinh ưu tú của Kinh Đô có thể sánh ngang với học sinh ưu tú cấp tỉnh ở nơi khác.
Mà ở thời đại này, danh hiệu học sinh ưu tú cấp tỉnh có thể được cộng điểm trong kỳ thi đại học!
Không chỉ vậy, thậm chí còn có thể được tuyển thẳng, và sau này thì vẫn có ích trong mấy chuyện như đi du học, xem như là một danh hiệu có giá trị rất cao hiện nay.
Điều kiện các mặt của Thẩm Ninh Tuệ bị hạn chế nên hiệu trưởng Chung cũng đã từ bỏ ý định này, nhưng lời nói vừa nãy của bác sĩ Giang lại khiến ông ấy nhen nhóm hy vọng trở lại.
Mưa lũ huyện Ninh Bình làm lay động trái tim người dân cả nước, là đại sự được lãnh đạo quốc gia quan tâm, Thẩm Ninh Tuệ lại đóng vai trò quan trọng như vậy ở trong đó!
Ngay cả bác sĩ Giang chỉ là tình cờ gặp Thẩm Ninh Tuệ mà còn hết lòng tuyên truyền, trải đường cho tương lai của cô như vậy.
Hiệu trưởng Chung là hiệu trưởng của trường Trung học S, Thẩm Ninh Tuệ là học sinh của ông ấy mà, có phải ông ấy cũng nên làm chút gì đó không?
Lúc này đi tranh thủ danh hiệu thì không kịp cộng điểm thi đại học nữa rồi, nhưng có còn hơn không.
Sau khi lên đại học, khó mà nói hiệu trưởng trường đại học có thể quan tâm đến Thẩm Ninh Tuệ như vậy không. Học sinh do mình một tay dìu dắt, hay là nhân lúc học sinh còn trong tay mình thì tranh thủ thêm cho cô bé mới tốt...
Càng nghĩ càng thấy khả thi, hiệu trưởng Chung không kìm được vỗ đầu nói: "Cứ quyết định vậy đi! Tôi về Kinh Đô một chuyến trước, bất kể thành công hay không thì cứ tranh thủ thử xem sao. Hai người ở lại chăm sóc Ninh Tuệ nhiều hơn nhé, tuyệt đối không được để chuyện hôm nay xảy ra lần nữa, biết chưa."
Nói xong, hiệu trưởng Chung lập tức vẫy tay chào tạm biệt mọi người, xoay người bắt taxi đi thẳng ra sân bay. Để lại bốn người đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn ông ấy đi xa.
"Hiệu trưởng Chung... chắc là có chuyện gấp đột xuất, vội đi..." Chủ nhiệm Trần vốn định giữ thể diện cho hiệu trưởng Chung, nhưng nói đi nói lại, cuối cùng ông ấy vẫn không kìm được mà phàn nàn: "Ông cụ này tuổi đã cao rồi, bình thường rất điềm đạm, sao lúc này lại nghĩ gì làm nấy thế?"
Thầy Tống nghe chủ nhiệm Trần phàn nàn, không kìm được cười nói: "Cũng vì để tâm nên hiệu trưởng mới vội vàng như vậy."
Nói rồi, thấy Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác, Thầy Tống nói: "Hiệu trưởng có việc phải bận, cứ để ông ấy bận đi. Tiếp theo sẽ do tôi và chủ nhiệm Trần tiếp tục ở cùng mọi người, cho đến khi thi đại học kết thúc thì chúng ta lại cùng nhau về."
Tuy Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đều ngơ ngác, nhưng thấy không có chuyện gì không tốt xảy ra nên cũng không để trong lòng.
Ba ngày, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Khi kỳ thi đại học kết thúc, kỳ nghỉ hè đến, vô số thí sinh học sinh cũng tạm thời được giải phóng.
Thẩm Ninh Tuệ và Tú Phân cũng trở lại Kinh Đô. Vừa về đến nhà, hai mẹ con chẳng làm gì cả, nhanh chóng tắm rửa rồi về phòng riêng ngủ.
Kể từ lúc gần đến kỳ thi đại học, bất kể là học sinh hay phụ huynh học sinh đều gặp áp lực gấp bội. Tuy Thẩm Ninh Tuệ có thành tích học tập rất tốt, nhưng họ cũng giống như đông đảo thí sinh bình thường khác, khi đối mặt với kỳ thi đại học thì vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình bao trùm lấy mình.
Bây giờ mọi thứ đã kết thúc, bất kể tương lai ra sao thì bây giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thư giãn thật tốt.
Trong lúc Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đang tận hưởng kỳ nghỉ khó khăn lắm mới có được, cùng lúc đó, tại thôn Phúc Thủy.
Sau khi trở về, Ngô Phương Phương đã co đầu rụt cổ suốt mấy ngày. Thấy truyền thông dường như không đưa tin về mình, chuyện ngày hôm đó cũng chẳng đi đến đâu, nỗi sợ hãi trong lòng bà ta biến mất, sự ghen tị và căm phẫn lại dần dần trỗi dậy.
Càng nghĩ càng thấy khả thi. Thấy Thẩm Thiên Ân không chỉ có thể giải quyết được lão Chu mà còn có thể tiếp tục dụ dỗ đàn ông, Thẩm Dũng cũng lười cãi nhau với cô ta nữa.
Dưới sự xoa dịu của Thẩm Thiên Ân, hai bố con vì tiền bạc mà miễn cưỡng đạt thành thỏa thuận, tiếp tục sống chung dưới một mái nhà.
Thoáng cái lại đến mùa hè, lại đến mùa hái quả hàng năm. Trước nay Thẩm Dũng vẫn không đi hái quả, Thẩm Thiên Ân lại càng không muốn đi.
Nhưng có kinh nghiệm năm ngoái, năm nay người trong thôn nào để cho hai bố con họ tiếp tục lười biếng nữa.
Hoặc là đến hái quả, tiền kiếm được mọi người cùng chia đều, hoặc là họ không đến, sau này cũng đừng hòng lấy tiền.
Giờ phút này, bất kể là Thẩm Dũng hay Thẩm Thiên Ân đều nhớ đến những ngày có Tú Phân.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Tú Phân bỏ đi bặt vô âm tín, không biết đang sống sung sướng ở đâu, trong lòng hai người lại căm hận khôn nguôi.
Đúng lúc này, tin tức Ngô Phương Phương mang về đã thổi đến thôn Ninh Thủy.
Khi biết Tú Phân lấy một ông già, Thẩm Ninh Tuệ lại càng trở thành một kẻ nói dối, trong lòng Thẩm Dũng vô cùng hả hê.
Thẩm Thiên Ân giỏi đóng kịch hơn Thẩm Dũng, bề ngoài không hề lộ ra chút hả hê nào, nhưng trong lòng cũng bừng tỉnh và sung sướng như ông ta.
Cô ta đã nói rồi, theo dòng thời gian của kiếp trước, lúc này đáng lẽ Tú Phân đã bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa.
Bất kể là Thẩm Ninh Tuệ hay nhà họ Bạch, ít nhiều cũng nên có chút động tĩnh mới phải, sao mãi đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào lộ ra.
Hóa ra vào lúc cô ta không biết lại xảy ra biến cố như vậy!
Kiếp này, cô ta cố ý không đi theo Tú Phân, để Thẩm Ninh Tuệ đi theo Tú Phân rời đi.
Người rời thôn thay đổi, diễn biến sự việc cũng sẽ có chút thay đổi, chút thay đổi này miễn cưỡng nằm trong phạm vi chấp nhận của Thẩm Thiên Ân.
Chỉ là không ngờ rằng dưới áp lực cuộc sống, người như Tú Phân lại bằng lòng bán rẻ nhan sắc, sống cùng ông già.
Thẩm Ninh Tuệ càng lợi hại hơn, vậy mà lại trở thành một kẻ nói dối xấu xa tệ hại như vậy.
Tuy Thẩm Thiên Ân luôn cảm thấy Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ trong lời Ngô Phương Phương vô cùng xa lạ, hoàn toàn khác biệt với hai người trong nhận thức của cô ta.
Nhưng con người luôn thay đổi, trở nên tốt đẹp thì khó, nhưng trở nên sa ngã lại rất dễ dàng.
Hơn nữa kể từ khi Thẩm Thiên Ân sống lại, ngoại trừ việc ở lại thôn Ninh Thủy diễn ra thuận lợi, những chuyện còn lại chẳng có việc nào tiến triển suôn sẻ.
Thẩm Thiên Ân đang cảm thấy phiền lòng, lúc này biết Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ sống còn thảm hơn mình, bất kể là thật hay giả thì cô ta vẫn bằng lòng lựa chọn tin tưởng.
Chỉ khi nhìn thấy người khác gặp xui xẻo, cô ta mới cảm thấy những ngày tháng hiện tại còn có thể sống tiếp được.
Tâm lý của Thẩm Dũng cũng tương tự Thẩm Thiên Ân. Tuy cách thể hiện của hai người khác nhau nhưng suy nghĩ nội tâm lại giống hệt nhau.
Được "tin tốt" của Ngô Phương Phương cổ vũ, hai bố con đều sống những ngày thoải mái.
Mãi cho đến khi điểm thi đại học được công bố, ngay sau đó, chuyên đề phỏng vấn đặc biệt về mưa lũ huyện Ninh Bình cũng được phát đi phát lại trên ti vi...
Thời buổi này cuộc sống giải trí của người dân vẫn chưa phong phú đa dạng như đời sau. Đối với phần lớn mọi người mà nói, thú tiêu khiển lớn nhất mỗi ngày chính là đánh bài, xem ti vi.
Thôn Ninh Thủy chưa có điện, trong thôn không có ti vi để xem.
Nhưng từ rất lâu trước đây, Thẩm Thiên Ân đã thường xuyên chạy ra khỏi thôn xem ti vi. Bây giờ mỗi ngày cô ta ở trong thôn rảnh rỗi đến phát hoảng, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì tự nhiên lại thường xuyên chạy lên thị trấn.
Nào là Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ, Tây Du Ký, Tiểu Lý Phi Đao... Mặc dù sớm đã biết cốt truyện, nhưng lúc buồn chán xem bừa một chút để g.i.ế.c thời gian, cũng tốt hơn là ở lại thôn hái quả.
Ngoài việc phát phim truyền hình, trong các chương trình ti vi thì chương trình quan trọng nhất đương nhiên là tin tức hằng ngày.
Kỳ thi đại học vừa kết thúc không lâu, đúng vào lúc công bố điểm, đa số tin tức cũng sẽ xoay quanh chủ đề này.
Năm nay Thẩm Thiên Ân mới mười sáu tuổi, kỳ thi đại học còn cách cô ta xa lắm. Cho nên lúc ti vi đưa tin liên quan đến kỳ thi đại học thì cô ta không buồn nghe kỹ. Thoáng nghe thấy ba chữ Thẩm Ninh Tuệ, cô ta còn tưởng mình nghe nhầm.
Mãi cho đến khi chuyên đề đặc biệt về mưa lũ huyện Ninh Bình được phát sóng, người xung quanh dồn dập kinh hô.
"Còn có người cứu trợ nhỏ tuổi như vậy à!"
"Năm nay mới tìm thấy, cũng quá kín tiếng rồi, thật lợi hại!"
"Cứu được rất nhiều người!"
"Từ tỉnh thành đến thôn Ninh Thủy... Chẳng phải thôn Ninh Thủy chính là một thôn nghèo ở thị trấn chúng ta sao?"
