Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không Phải Convert Nhé ) - Chương 235: Cuối Cùng Một Đạo Đề Đều Làm Được

Cập nhật lúc: 07/09/2025 17:44

Vòng thi viết thứ nhất, thời gian quy định là 90 phút. Nhưng Trần Viễn chỉ cần đúng… hai mươi phút.

Không sai! Với thành tựu nắm giữ trăm năm y thuật cùng kỹ năng của thần y, bao nhiêu kiến thức chuyên ngành, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Những đề mục trông ngoài thì cực kỳ phức tạp, nhưng đặt trước mặt Trần Viễn thì chẳng khác nào phép cộng trừ nhân chia tiểu học.

Các thuật ngữ y học rắc rối mà người thường nhìn vào đã hoa mắt, với hắn chỉ cần quét một cái là trong đầu đã hiện ra vô số đáp án. Cùng một chứng bệnh, hắn còn có thể liệt kê hơn mười phương án trị liệu khác nhau.

Có điều, đã là bài thi thì không cần phải hoa mỹ làm gì.

“Ba vị chuyên gia, phần thi viết ta đã làm xong. Nếu được, mời các ngài kiểm tra một chút.”

Hai mươi phút trôi qua, Trần Viễn buông bút, đứng dậy, đem bài nộp cho ba vị chuyên gia y học.

“Nhanh vậy sao?”

Lâm giáo sư, Ngụy giáo sư và Cổ chủ nhiệm đồng loạt ngẩn người.

Cmn, mới chợp mắt một chút mà hắn đã hoàn thành cả bộ đề khó nhằn thế này?

Nên biết, tình huống lần này đặc biệt hơn hẳn. Đề thi được thiết kế có độ khó cao hơn nhiều so với kỳ thi lấy bằng bác sĩ thông thường, ít nhất là cao hơn một cấp bậc! Trong đó còn có hai đại đề liên quan trực tiếp đến lĩnh vực nghiên cứu y học.

Một trong số đó gắn liền với căn bệnh truyền nhiễm toàn cầu. Nội dung đề là: “Đề xuất phương án giải quyết virus Quan.”

Loại đề này căn bản không nên xuất hiện trong đề sát hạch bác sĩ. Người bình thường thi bằng bác sĩ đừng nói đưa ra đáp án, nhìn còn chẳng hiểu. Nếu có thể đưa ra phương án giải quyết thật sự, thì còn cần đến mấy vạn chuyên gia đầu ngành trên toàn cầu làm gì?

Nếu ai thật sự làm được, không bao lâu sau chắc chắn danh chấn thiên hạ, được người đời kính ngưỡng. Bởi đến nay, căn bệnh này vẫn chưa có phương pháp giải quyết. Ngoại trừ Hoa Hạ đã cơ bản ổn định tình hình, các quốc gia khác trên thế giới vẫn chịu tổn thất kinh tế hàng vạn ức do virus Quan gây ra.

Nếu có bác sĩ nào nghiên cứu thành công vắc-xin, vậy thì đủ để một trận phong thần, lưu danh sử sách!

Ba vị chuyên gia bắt đầu chấm bài. Lúc đầu, sắc mặt họ vẫn còn bình tĩnh. Nhưng càng xem, biểu cảm trên gương mặt lại càng lúc càng kinh ngạc, rồi chuyển sang sợ hãi.

Ngắn ngủi hai mươi phút, Trần Viễn trả lời từng câu, không sai một ly. Có một câu hỏi, ngay cả đề mục vốn dĩ đã có lỗi, hắn cũng… sửa luôn đề cho đúng.

“Mẹ nó?”

“Đây là cái trình độ gì vậy?”

Nhưng sự kinh ngạc vẫn chưa dừng ở đó.

“Sở giáo sư, nhìn xem! Tên này còn làm xong cả câu cuối cùng?”

“Không thể nào! Đó chính là vấn đề nan giải toàn cầu, hắn sao có thể làm ra đáp án? Chẳng lẽ mù quáng viết bừa?”

Cổ chủ nhiệm trợn mắt, nâng gọng kính lên nhìn kỹ.

“Không đâu! Các ông xem đi, phương án trị liệu này thực sự độc đáo mới mẻ. Cách hắn đưa ra luận chứng cũng hoàn toàn hợp lý. Nếu phương pháp này thật sự khả thi, vậy thì hàng chục triệu người trên thế giới nhiễm bệnh chẳng phải có cơ hội được cứu rồi sao? Mẹ kiếp!”

Lâm giáo sư tức thì bật ra một câu chửi thề.

Ba vị chuyên gia, từ tận đáy linh hồn, đều bị chấn động dữ dội.

Bọn họ là chuyên gia hàng đầu, tuyệt đối không phải tay mơ. Chính vì trình độ cực cao, họ càng có thể nhìn ra, phương án mà Trần Viễn đưa ra rốt cuộc đạt đến cảnh giới nào — quá mức kinh người!

Một thí sinh chưa từng vượt qua kỳ thi lấy bằng bác sĩ, lại có thể viết ra phương án giải quyết vấn đề virus mang tính toàn cầu?

“Phương án này vô cùng mới mẻ, cách luận chứng lại chính xác. Có điều, chưa qua thử nghiệm lâm sàng, không thể khẳng định trăm phần trăm đúng. Ta cho rằng nên cho cậu ta 95 điểm, khấu trừ 5 điểm.”

“Ta không đồng ý! Ta thấy nên cho điểm tối đa. Dù chưa có thí nghiệm chứng thực, nhưng luận chứng đã quá rõ ràng. Trong tình huống bản thân chúng ta không thể nghiệm chứng, chỉ cần hợp lý thì phải cho điểm tuyệt đối!”

“Ta đồng ý, cho max điểm!”

Không thể phủ nhận, ba chuyên gia này tuy ban đầu có ý định làm khó Trần Viễn, nhưng làm việc vẫn có nguyên tắc. Sau phút kinh hãi, họ đã bình tâm trở lại, đồng thời lập tức quyết định: sau kỳ sát hạch, sẽ ngay lập tức nghiên cứu sâu hơn phương án trị liệu này. Nếu kết quả chính xác, e rằng đủ để chấn động thế giới!

“Trần Viễn bạn học, chúc mừng cậu. Kết quả thi viết của cậu, chúng ta cuối cùng quyết định cho 98 điểm!”

“Thật ra, ta cùng Lâm giáo sư đều cho điểm tối đa, nhưng Cổ chủ nhiệm cho rằng một phương án trị liệu của cậu chưa có bằng chứng lâm sàng, nên không thể chấm điểm tuyệt đối. Nhưng 98 điểm đã là cực kỳ cao rồi!”

Đúng vậy, 98 điểm là cực cao. Ngay cả chính họ, nếu làm đề này, cũng chưa chắc vượt quá 90. Nhưng vì giữ thể diện, tất nhiên không thể thừa nhận điều đó trước mặt một hậu sinh vãn bối.

“98 điểm? Được thôi.”

Trần Viễn cười, rất hài lòng. Từ trước đến nay, hắn chưa từng đạt điểm tối đa. Một bài thi trăm điểm mà lấy được 98, quả thật quá cao! Trước đây đi thi, hắn toàn chỉ cần qua điểm trung bình 60 là đủ. Thi cao hơn cũng chẳng để làm gì — hắn vốn đã là một con cá muối rồi.

Ngụy giáo sư nghiêm giọng:

“Trần Viễn bạn học, cậu thi viết đạt 98 điểm là rất giỏi, nhưng tuyệt đối đừng đắc ý. Một bác sĩ, lý luận có cao đến đâu mà thực tiễn không được thì cũng vô dụng. Làm bài có thể sai, nhưng trị bệnh cứu người thì không! Bệnh nhân chỉ có một mạng, nếu cậu chẩn đoán sai, để họ gặp nguy hiểm tính mạng, sai lầm đó cậu không thể gánh nổi. Vì vậy, phần sát hạch lâm sàng tiếp theo sẽ càng nghiêm khắc. Hãy chuẩn bị tâm lý đi!”

Từ tốc độ làm bài và độ chính xác, ba vị giáo sư đều nhìn ra: người này rất có khả năng là thiên tài y học thật sự. Hơn nữa, tính cách Trần Viễn hoàn toàn không giống với hình ảnh kiêu căng mà Kim Chí Hoa từng miêu tả.

Nếu có thể mời nhân tài này về bệnh viện mình, quả thật là lựa chọn không tồi!

Ngoài kia, đám người xôn xao.

“Ra rồi, ra rồi! Trần Viễn nhanh vậy đã làm xong thi viết sao?”

“Không lẽ đề quá khó, hắn bỏ giữa chừng?”

“Thực ra thi lấy bằng bác sĩ khó lắm, người thường không qua nổi. Trần Viễn thất bại cũng bình thường thôi, dù gì hắn vốn là sinh viên văn học. Nếu hắn mà thi đậu thì bọn ta học y để làm gì? Thôi thà tìm cục đậu hũ đ.â.m đầu c.h.ế.t cho xong!”

“Thế nào rồi, Ngụy giáo sư, Lâm giáo sư, Cổ chủ nhiệm? Trần Viễn thi viết thất bại à?” – Kim Chí Hoa cười hỏi.

“Không. Trần Viễn bạn học bản lĩnh rất vững vàng, lần này thi viết đạt… 98 điểm!”

Nghe xong, Kim Chí Hoa như bị sét đánh, choáng váng tại chỗ.

Nhưng mấy vị chuyên gia không thèm quan tâm đến hắn. Bởi điều quan trọng nhất chính là phần sát hạch thực tiễn lâm sàng tiếp theo mới thật sự quyết định tất cả!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.