Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không Phải Convert Nhé ) - Chương 442: Nhiều Mua Mấy Tòa Nhà
Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:00
Hắn thực sự không ngờ Yên tổng lại có thành phủ sâu đến thế… Còn vượt xa mọi tưởng tượng của mình. Lý Gia Mộc từng nghĩ bản thân đã đủ thâm trầm, vậy mà đặt cạnh Yên tổng mới biết mình chỉ như một đứa trẻ tập tành.
Rốt cuộc là kiểu đàn ông thế nào mới có thể nuốt trọn khoản thất lạc ba mươi tỷ mà vẫn giữ được bình thản? Không những không trách Nguyệt Lăng Sương nửa lời, Yên tổng còn tiếp tục trọng dụng nàng. Đem lòng mình mà suy người:
Nếu ta là Yên tổng, e rằng muốn g.i.ế.c Nguyệt Lăng Sương cho hả giận. Đối mặt kẻ hai mặt như thế, đáng lẽ phải bắt nàng trả giá đắt, mới nguôi mối hận trong lòng. Thế nhưng Yên tổng không làm vậy: coi như ba mươi tỷ đã là chuyện đã rồi, có tức giận đến sét đánh cũng không thể một sớm một chiều vớt lại; chi bằng nhân cơ hội tỏ ra khoan dung, để thuộc hạ tin vào lòng dạ rộng rãi của mình. Dùng mị lực nhân cách mà chinh phục lòng người — đó mới là công tâm chi đạo của bậc bề trên.
Thứ hai, ông ta mượn cớ này để thu phục Nguyệt Lăng Sương, thủ pháp phải nói là cao minh. Dù dung nhan đã hủy, bản lĩnh quản trị của nàng vẫn xuất sắc, đủ sức giúp tập đoàn mở rộng bờ cõi; với tài chính, nàng lại có kiến giải riêng. Quan trọng hơn, nàng rành rẽ điểm yếu của Siêu Sao tập đoàn, nắm không ít bí mật của Lý thị tài phiệt, còn thuộc nằm lòng mạng lưới thương mại gián điệp trong Phi Thiên điền sản. Không ai thích hợp đảm trách dự án này bằng nàng.
Thứ ba, người này nắm bắt lòng người đã tới mức đăng phong tạo cực. Ông ta biết rõ lúc nào Nguyệt Lăng Sương là chân tâm quy thuận, lúc nào chỉ giả ý hàng phục. Dù Tiểu Nguyệt từng được huấn luyện chuyên nghiệp, thì trước mặt ông ta vẫn như tờ giấy trắng — chỉ một ánh mắt đã nhìn thấu. Dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng: dám đem Phi Độn tư bản — dự án lớn như vậy — giao cho một kẻ từng làm gián điệp trông coi. Còn ta? Ta có dám không? Đáp án: Không! Ta không đủ quyết đoán như Yên tổng!
Nhưng… Yên tổng rốt cuộc là quái vật gì? Mới hai mươi thôi, sao đã điềm tĩnh đến vậy, kiểm soát cảm xúc đến vậy? Chẳng phải người trẻ vốn thích bốc đồng ư? Vậy mà đối diện tổn thất khổng lồ, ông ta vẫn có thể gạt bỏ mọi xúc cảm, đưa ra phương án tỉnh táo nhất. Đây thật sự là thứ thành phủ và tâm cơ mà một kẻ đôi mươi có thể có sao? Quá đáng sợ!
Lý Gia Mộc thấy mình bị dọa choáng váng. Từ nhỏ hắn đã được gia tộc bồi dưỡng, sớm tiếp xúc đạo quản trị để ngày sau tiếp quản sản nghiệp, làm một bậc bề trên hợp cách — mọi quyết định đều phải đặt lợi ích công ty lên đầu. Thứ học vấn ấy, thời cổ gọi là đế vương tâm thuật. Dĩ nhiên, thứ hắn học không phải cái “Quản lý học” ở sách giáo khoa. Cha hắn từng nói: “Ai có thể gạt bỏ hết thảy tình cảm, mọi sự chỉ dùng lý trí tuyệt đối mà suy xét, kẻ đó vô cùng đáng sợ.” Yên tổng hiển nhiên chính là kiểu người ấy.
Lần đầu trong đời, Lý Gia Mộc khẽ rùng mình vì sợ một người.
“Chuyện này, sao không báo cho ta sớm hơn?” Lý Gia Mộc nheo mắt, giọng lạnh băng. Vài ngày nay Lý thiếu xuất ngoại — để xử lý ba mươi tỷ, cho số tiền ấy chạy một vòng, rửa sạch, rồi chuyển lại tài khoản nội địa — không ai lần ra đầu nguồn. Với hắn, để ba mươi tỷ vào tài khoản cá nhân còn quan trọng hơn nhiều so với cho vào tài khoản công ty.
“Thiếu gia, dạo này ngài không ở trong nước, nên tôi nghĩ…”
“Nghĩ? Khi nào đến lượt ngươi được nghĩ? Ngươi tưởng quyền hạn lớn rồi là không cần xin phép ta, cứ tự quyết à?”
“Không… thiếu gia, tôi…”
“Tránh ra!”
Trong lòng Lý thiếu tức tối vô danh. Hắn hối hận vì một phút mềm lòng, không ra tay tuyệt với Nguyệt Lăng Sương, để nàng thoát khỏi Ma đô. Nay nàng được Yên tổng trọng dụng, đợi đứng vững gót chân, biết đâu còn quay lại trả thù Lý thị tài phiệt — ấy là hậu hoạn vô cùng!
“Tuyệt đối không thể để Thành phố Điện ảnh của hắn tiếp tục triển khai. Nếu không, chẳng những động đến căn cơ của Thần Điểm Thành phố Điện ảnh, mà còn lung lay địa vị của Lý gia trong giới giải trí!”
________________________________________
Chuyện khác, tạm gác vậy.
Lúc này Trần Viễn đang ngồi sofa xem TV. Vương Mộng Mộng bận dọn đồ, sắp xếp hành lý — mai nàng phải bay Ma đô để nhập học Phục Đán, vé máy bay đã đặt xong. Trần Viễn sẽ đi cùng, tiện thể thăm thú phồn hoa Ma đô.
Hai hôm nay tin bát quái về Trần Viễn ngập trời. Cả hắn lẫn Vương Mộng Mộng đều… nhờn luôn. Ban đầu, thấy thiên hạ mắng ca ca rát quá, Mộng Mộng còn sôi máu, định lên mạng đáp trả. Nhưng một người sao đấu lại cả đám? Nhìn Trần Viễn ung dung như không, nàng đành bỏ qua. Chính chủ còn điềm nhiên, việc gì thái giám sốt ruột hơn hoàng đế? Ca ca thông minh, ắt có cách giải. Quả nhiên, không làm gì cả, chỉ ngồi xem TV, thì mặt trái trên mạng cũng tự được làm sáng tỏ, cục diện lại đảo chiều. Rõ ràng ca ca đi trước một nước, bày mưu tính kế, quyết thắng từ ngàn dặm.
Chỉ là, trong lòng Trần Viễn vẫn bất đắc dĩ: thân phận Yên tổng rốt cuộc cũng lộ. Dù biết giấu không được lâu, nhưng từ hôm nay, e rằng hắn sẽ như Vương hiệu trưởng ngày trước — thành nhân vật công chúng. Không phải minh tinh, song nổi còn hơn minh tinh.
Biết làm sao? Sự đã thế!
“Nếu thực lực đã không cho phép ta tiếp tục khiêm nhường, vậy thì… ngẩng đầu để cả thế giới biết đến ta!” — Trần Viễn đổi hẳn góc nhìn. Giữ kẽ không xong, thôi thì ngạo nghễ vậy.
Lỡ có ngày trong nước thả thính không ăn thua, còn ra nước ngoài mà thả! Anh, Pháp, Đức, Phù Tang, Hàn, Mỹ, Thái… quốc gia nào chẳng có chỗ cho mình phát triển đối tượng l.i.ế.m cẩu? Biện pháp lúc nào cũng nhiều hơn khó khăn. Thế giới rộng lớn, phải đi cho nhiều, xem cho rộng!
Ở Hán thành mãi cũng chán. Tứ hợp viện Yến Kinh còn chưa kịp mua. Nghe nói nhà đất Ma đô đắt đỏ — vậy thì mua thêm vài tòa cho biết! Biết đâu còn tiêu bớt được mớ tiền l.i.ế.m cẩu?