Tâm Động Diễn Dịch Pháp - Chương 101
Cập nhật lúc: 06/09/2025 01:26
Anh ta dụi tắt điếu thuốc trên tay, nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Tuế Hàn, chuẩn bị rời đi.
Bất chợt, Thẩm Tuế Hàn gọi anh ta lại: “Tưởng Yến Sơn.”
Tưởng Yến Sơn khựng lại, dừng bước.
Anh ta nghi hoặc nhìn Thẩm Tuế Hàn, Thẩm Tuế Hàn lạnh nhạt nói: “Anh nói không sai, trước đây là tôi đã sai. Tôi vẫn luôn cho rằng đó là án mạng giả mạo, nhưng thực ra không phải. Vụ án của sư phụ, chính là do kẻ g.i.ế.c người hàng loạt gây ra. Anh nghĩ sao?”
Tưởng Yến Sơn im lặng không nói.
Anh ta dò xét nhìn Thẩm Tuế Hàn một lúc lâu, rồi nhếch môi cười nhạt: “Tìm được bằng chứng rồi hẵng nói.”
Nói xong, anh ta vẫy tay với Thẩm Tuế Hàn, chậm rãi rời đi.
--- Chương 35 ---
“Cậu gan lớn thật đấy! Còn dám cầm thẻ cảnh sát đi đánh người nữa chứ?! Cậu có biết ở đó còn có cả lãnh đạo thành phố không hả?!” Biết chuyện tối qua, Phùng Vinh gần như tức điên lên vì Thẩm Tuế Hàn, “Hai ngày nay cậu nhận bao nhiêu lời khiếu nại rồi? Cái bộ cảnh phục này có vẻ không còn vừa với cậu nữa rồi nhỉ? Làm được thì làm, không được thì cút ngay cho tôi!”
Ông ta giận dữ mắng Thẩm Tuế Hàn suốt hơn nửa tiếng, đến cuối cùng cũng chẳng biết nên nói gì nữa, đành thở dài thườn thượt.
Thẩm Tuế Hàn đứng thẳng tắp trước mặt ông ta, im lặng.
Phùng Vinh tức giận hỏi: “Cậu không có gì muốn giải thích sao?!”
Thẩm Tuế Hàn mặt không đổi sắc: “Không có, sếp phê bình rất đúng.”
Phùng Vinh: “…”
Phùng Vinh nhìn bộ dạng tưởng chừng nhận lỗi nhưng thực chất lại rất lý lẽ của anh càng thêm tức giận, chỉ vào mũi anh, muốn mắng mà không mắng nổi, cuối cùng mới đè thấp giọng, nặn ra một câu: “Cậu—dù có đi đánh người, cũng không biết kiềm chế một chút sao? Cất giấy tờ đi chứ? Còn dám lôi ra nói mình là cảnh sát nữa chứ!!!”
Thẩm Tuế Hàn còn tỏ vẻ rất có lý, giải thích với ông ta: “Không xem thẻ thì người ta không cho tôi vào mà sếp.”
Phùng Vinh: “………………”
Ông ta bị Thẩm Tuế Hàn chọc cho đau đầu như búa bổ, tuổi trung niên, sắp đến tuổi về hưu rồi, thật sự không chịu nổi cục tức này.
Thế nhưng đám cấp dưới trẻ tuổi này, đứa nào cũng hơn đứa nào không chịu quản giáo.
Nghĩ đến đó, Phùng Vinh không khỏi thở dài thườn thượt thêm một tiếng.
Ông ta không mấy vui vẻ nói: “Nộp thẻ công tác lên đây. Đình chỉ công tác, về nhà tự kiểm điểm thật tốt đi. Đến lúc đó bản kiểm điểm của cậu tôi sẽ đích thân xem xét, nếu phản tỉnh không sâu sắc, thì đừng hòng trở lại.”
Nghe thấy hai chữ “đình chỉ”, vẻ mặt điềm tĩnh của Thẩm Tuế Hàn mới có chút thay đổi.
Anh muốn tranh luận một phen, nhưng Phùng Vinh đã liếc xéo một cái, chặn họng anh.
“Nhanh lên.”
Thẩm Tuế Hàn mím môi, miễn cưỡng đưa giấy tờ cho Phùng Vinh.
Khi Thẩm Tuế Hàn về đến nhà, Sầm Miên đang đợi anh ở cửa.
Vừa thấy anh trở về, Sầm Miên lo lắng chạy tới: “Sao lại thành ra thế này chứ? Đôi vợ chồng kia cũng kỳ quặc quá đi, các anh phá được án còn đi tố cáo các anh à? Lãnh đạo của anh cũng thế, chỉ vì họ tố cáo mà đình chỉ công tác của anh? Quá đáng quá rồi! Anh nói chuyện tử tế với lãnh đạo đi, chuyện này đâu đến nỗi phải đình chỉ công tác chứ?”
Sầm Miên tự luyên thuyên nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Thẩm Tuế Hàn có chút thay đổi.
Anh có vẻ mặt trầm tư, giữa đôi lông mày lộ ra một nét thất bại và mất mát hiếm thấy.
Những lời lảm nhảm của Sầm Miên càng khiến những suy nghĩ vốn đã hỗn loạn của anh trở nên mơ hồ hơn.
Anh khẽ gọi tên cô: “Sầm Miên.”
“Ừm?”
Sầm Miên chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, vai cô đã nặng trĩu.
Thẩm Tuế Hàn cúi đầu, dựa đầu vào hõm vai cô.
Hành động đột ngột này khiến cô bối rối, Sầm Miên đưa tay nắm lấy tay áo anh, khẽ hỏi: “Anh… không sao chứ?”
Anh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Sao em biết anh đã về?”
Giọng nói trầm đục, lộ vẻ mệt mỏi.
Sầm Miên cắn môi, có chút ngượng ngùng đáp: “Em… em có nằm vùng trong sở cảnh sát mà.”
Thẩm Tuế Hàn khẽ cười: “Mạnh Vi nói cho em biết à?”
Sầm Miên không ngờ bị bại lộ nhanh đến vậy, ậm ừ đáp một tiếng.
Cô nhất thời không biết nên nói gì, do dự một lúc lâu, rồi giơ tay khẽ vỗ lưng anh.
Thẩm Tuế Hàn khó có thể diễn tả tâm trạng lúc này.
Có tức giận, có thất bại, có hoang mang, có bất mãn… Anh biết rõ vì sao Phùng Vinh lại kiên quyết đình chỉ công tác của anh, cũng mơ hồ cảm thấy con đường này mình không hề đi sai, nhưng nên tiếp tục đi đâu, đi đến đâu, anh không biết.
Điều duy nhất anh biết rõ là, may mắn thay lúc này có cô ở bên.
Anh sợ Sầm Miên lo lắng, nên không nói cho cô biết lý do bị đình chỉ công tác. Thẩm Tuế Hàn nói: “Đừng nghe họ nói linh tinh. Lãnh đạo thấy anh vất vả quá nên cho anh nghỉ phép.”
Sầm Miên: “…”
Cô không vạch trần: “Nếu đã là nghỉ phép, vậy thì anh cứ nghỉ ngơi vài ngày cho tốt.”
“Ừ, được.” Thẩm Tuế Hàn buông cô ra, cười nói, “Nếu đã nghỉ phép, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng. Anh mời em.”
Hai người ngầm hiểu nhau, không nhắc lại chuyện công việc nữa.
Ăn cơm xong, Sầm Miên mang máy chơi game và vài lon bia trái cây đến nhà Thẩm Tuế Hàn, chơi cùng anh để g.i.ế.c thời gian.
Hai người hẹn nhau phải chiến đấu đến cùng, hôm nay dù có thức trắng đêm cũng phải phá đảo trò chơi.
Tuy nhiên, Thẩm Tuế Hàn đã từ chối lời đề nghị uống rượu.