Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 184: Thi Triển Tâm Kế (6)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:02
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Hạ Trì Uyển yểu điệu bước ra, trên người là bộ y phục trắng tinh, khiến nàng càng thêm thoát tục thanh nhã.
Người ta vẫn nói, mặc đồ hiếu tang lại càng thêm ba phần xinh đẹp.
Bộ trang phục đơn giản này khiến Hạ Trì Uyển giữa muôn hoa rực rỡ càng thêm nổi bật, mang đến cảm giác mới mẻ, đặc biệt.
Chỉ nhìn Hạ Trì Uyển khoác trên người tầng tầng lớp lớp nhuyễn yên la, tơ lụa trắng muốt, kết hợp với dung nhan dịu dàng thanh lệ, không ít người đã cảm thấy lòng mình chợt dịu lại, mát mẻ vô cùng.
Khi Hạ Trì Uyển vừa bước ra giữa sân, Thạch Tâm đã nhanh chóng sai người khiêng đến một chiếc bàn, trên bàn đặt một chiếc bình sứ lớn.
Ngoài ra, trên bàn còn bày rất nhiều nụ hoa đang chớm nở.
Thấy vậy, không ít tiểu thư khẽ nhếch môi đầy khinh miệt.
Nữ nhi thừa tướng, chẳng lẽ định biểu diễn cắm hoa?
Cắm hoa chỉ là thú vui lúc nhàn rỗi, nếu mang ra biểu diễn ở nơi như hôm nay, thật sự quá tầm thường, chẳng có gì đáng xem.
Hạ Trì Uyển khẽ gật đầu, nhạc công thấy nàng ra hiệu, liền cất lên khúc nhạc lượn lờ.
Khác hẳn với sự xa hoa lộng lẫy và vương vấn tình ý của Hạ Phù Dung, khúc nhạc Hạ Trì Uyển lựa chọn lại nhẹ nhàng, như giai điệu nơi núi rừng, bên tai dường như còn nghe được tiếng suối róc rách.
Đôi tay Hạ Trì Uyển vô cùng khéo léo, nàng nhẹ nhàng cầm lấy một đóa hoa, ngón tay uyển chuyển xoay một vòng, cành hoa liền xoay tròn quanh tay nàng, động tác ấy vô cùng tinh xảo.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, Hạ Trì Uyển cắt bỏ những phần thừa của cành hoa rồi cắm vào bình.
Nếu như vũ khúc của Hạ Phù Dung là động, thì phần biểu diễn của Hạ Trì Uyển lại là tĩnh.
Nói thế, Hạ Trì Uyển quả thật thiên thời địa lợi.
Hiện tại đang cuối hạ, trời oi bức khó chịu, dù phủ Tĩnh Công chúa đã bày nhiều chậu đá lạnh, nhưng không khí vẫn chẳng dịu bớt bao nhiêu.
Vì vậy, Hạ Trì Uyển trong bộ y phục trắng tinh, gương mặt dịu dàng thanh nhã, dễ dàng làm dịu đi lòng người đang nóng nảy.
Lại thêm những đóa hoa tươi mới, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.
Tĩnh Công chúa quả thật cảm thấy, vị đích tiểu thư của Thừa tướng này, được nuôi dạy rất tốt, vừa có tâm cơ, lại có tài hoa, bà liền chờ xem Hạ Trì Uyển sẽ mang đến bất ngờ gì.
Chưa cần đến thời gian uống một chén trà nhỏ, Hạ Trì Uyển đã hoàn thành bình hoa của mình.
Tuy nàng cắm hoa rất khéo léo, nhưng trong tình huống này, vẫn cảm thấy dường như thiếu điều gì đó, không đủ cuốn hút.
Lúc này, Hạ Phù Dung đã được xử lý vết thương xong, nghĩ đi nghĩ lại, dù có chút mất mặt, nhưng nàng quyết không thể rời khỏi sớm, nếu không sẽ mất luôn danh hiệu Bách Hoa Nữ.
Vì vậy, dưới sự dìu đỡ của nha hoàn, Hạ Phù Dung quay trở lại đại sảnh.
Không ngờ, ngay khi Hạ Phù Dung vừa bước ra, nàng ta liền chứng kiến một cảnh tượng kỳ diệu làm nàng ta chịu đả kích lớn.
Những đóa hoa Hạ Trì Uyển vừa cắm xong, ban đầu đều còn khép kín.
Không ai ngờ được, bỗng nhiên, như có sự hẹn trước, tất cả các nụ hoa đồng loạt nở rộ.
Khi hoa nở, tựa như tỏa ra làn sương mờ mang theo màu sắc rực rỡ.
Đôi tay mảnh mai của Hạ Trì Uyển khẽ lướt nhẹ trên làn khói ấy.
Ngay sau đó, đám sương ấy tản ra lại thành một đóa mẫu đơn rực rỡ.
Dưới bàn tay khéo léo tuyệt vời của Hạ Trì Uyển, đóa mẫu đơn khói kia như nở rộ lộng lẫy giữa không gian.
Thực thực ảo ảo, trăm hoa cùng nở, cảnh tượng này không chỉ mang ý nghĩa cát tường, mà so với màn múa gọi bướm của Hạ Phù Dung vừa rồi, còn diễm lệ và kỳ ảo hơn gấp bội!
Chiêu này của Hạ Trì Uyển khiến không ít người kinh ngạc đến ngây người, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào đóa hoa, mãi không thể hoàn hồn.
Khác với sự kinh hãi của mọi người, Hạ Trì Uyển vẫn vô cùng điềm nhiên, nhẹ nhàng hành lễ với Tĩnh công chúa.
“Chút tài mọn, không đủ để mọi người thưởng thức, thất lễ rồi.”