Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 227: Tai Nghe Chưa Chắc Đã Đúng (2)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:03
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
“Tử Kỳ có thích Nhị tỷ tỷ không?”
Hạ Bá Nhiên có mấy đứa con, tên gọi thế nào, di bà đều nắm rõ trong lòng. Có thể thấy được, di bà đối với người cháu ngoại này quả thật rất tận tâm.
“Thích.”
Khuôn mặt tròn trịa đỏ ửng như quả táo của Tử Kỳ khẽ ngẩng lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, nói ra một câu. Đồng thời, hai bàn tay mũm mĩm trắng nõn còn chủ động nắm chặt lấy bàn tay ngọc trắng của Hạ Trì Uyển.
Hạ Tử Kỳ bằng hành động thực tế của mình đã nói rõ với di bà rằng, hắn thật sự rất thích Nhị tỷ Hạ Trì Uyển này.
“Bá Nhiên, ngươi thật có phúc khí, nhìn xem Uyển nha đầu với Tử Kỳ thân thiết biết bao.”
Sau khi Vân Thiên Độ qua đời, vị trí chủ mẫu của tướng phủ vẫn luôn để trống. Đây cũng coi như là nỗi bận lòng trong tâm di bà.
Vì không có chủ mẫu trong phủ, mà di bà lại biết rõ Vân Thiên Độ vốn là nữ tử tốt, nên tuy không thúc giục Hạ Bá Nhiên tái giá, nhưng lại cực kỳ quan tâm đến con cháu của hắn.
Lẽ dĩ nhiên, nam tử kế thừa mới là trọng tâm di bà để mắt đến.
“Đúng rồi, Bá Nhiên, chẳng phải ngươi còn có một thứ trưởng tử tên Hạ Tử Hiên sao, người đâu rồi?”
Dì bà đang cười hiền hòa nhìn Tử Kỳ khỏe mạnh hoạt bát, đột nhiên như vô tình nhắc tới Hạ Tử Hiên.
Hạ Bá Nhiên thoáng hiện chút xấu hổ.
“Tử Hiên còn nhỏ, cháu muốn để nó rèn luyện nhiều hơn, vì vậy nó không ở trong phủ.”
Hạ Bá Nhiên không dám nhắc tới chuyện Tử Hiên bị loại khỏi bảng công danh, càng không dám nói, thực ra đời này Tử Hiên đã mất đi con đường làm quan.
Kỳ thực, trên đời này vốn không có gì là tuyệt đối.
Hôm qua hoàng thượng có thể ban thánh chỉ xóa bỏ công danh của Hạ Tử Hiên, thì ngày mai cũng có thể bởi vì lời thỉnh cầu của ai đó mà khôi phục lại công danh cho hắn.
Nói thẳng ra, trong lòng Hạ Bá Nhiên tuy có phần thiên vị Hạ Tử Kỳ hơn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi Hạ Tử Hiên.
Đó là nhi tử của Thừa tướng, sao có thể để hắn mất đi công danh, sau này chỉ làm chân đất hoặc thương nhân?
Hạ Bá Nhiên nào chịu nổi nỗi nhục ấy.
“Di bà đi đường xa vạn dặm mà đến, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi rồi. Không bằng hãy nghỉ ngơi trước, muốn cùng phụ thân ôn chuyện cũ thì còn nhiều thời gian.”
Hạ Trì Uyển bế Hạ Tử Kỳ, chợt cất lời.
Di bà tuy là Lão Hầu gia phu nhân, cả đời vinh hoa quyền quý.
Nhưng đất phong của Hầu phủ không ở kinh thành, mà ở nơi khác.
Lần này di bà đến, ngoài vì quan hệ với tướng phủ, còn bởi vài tháng nữa chính là đại thọ năm mươi tuổi của Thái hậu.
Ngồi xe ngựa lâu như vậy, cho dù thân thể cứng rắn, lúc này chắc chắn cũng đã thấy mệt nhọc.
Lời nhắc nhở của Hạ Trì Uyển khiến di bà lập tức cảm thấy mình quả thực có chút mỏi mệt, bèn gật đầu mỉm cười.
“Vẫn là Uyển nha đầu chu đáo, trong lòng luôn nghĩ đến ta. Vậy thì nghe theo lời Uyển nha đầu, lão thân sẽ đi nghỉ ngơi một chút.”
Không nói thì thôi, vừa nói xong di bà liền thấy tinh thần quả thật không bằng khi nãy, chỉ muốn về phòng nằm xuống nghỉ một lát.
“Phòng của lão Hầu gia phu nhân đã chuẩn bị xong rồi.”
Lúc này, người hiện đang quản sự trong tướng phủ – Trịnh di nương mới lên tiếng, rồi đi trước dẫn đường cho di bà.
Di bà gật đầu, để bà v.ú bên cạnh dìu đỡ, đi theo sau lưng Trịnh di nương.
Được giao nhiệm vụ dẫn đường cho di bà, quả thật cũng không hổ thẹn cho thân phận Trịnh di nương. Dù sao việc này không phải ai muốn làm là có thể làm được.
Di bà đến phòng nghỉ ngơi, Trịnh di nương liền lặng lẽ lui xuống, không dám quấy rầy.
Vừa khi Trịnh di nương rời đi, di bà vốn nhắm mắt dưỡng thần bỗng chốc mở mắt ra.
Đôi mắt sáng ngời, không hề có chút vẻ mệt mỏi, quan trọng hơn cả là trong mắt lóe lên tia tinh quang, hoàn toàn không có chút mơ hồ như những lão nhân bình thường.
“Quế ma ma, ngươi thấy Uyển nha đầu thế nào?”