Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 229: Tai Nghe Chưa Chắc Đã Đúng (4)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:03
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Nghĩ đến Hạ Tử Hiên, di bà liền tức giận vô cùng, n.g.ự.c phập phồng không ngừng.
Vân Thiên Độ chỉ sinh cho Hạ Bá Nhiên một đích nữ, tướng phủ thậm chí ngay cả một đích tử cũng không có, chuyện này di bà nhìn trong mắt, lo lắng trong lòng.
Kết quả tốt nhất đương nhiên là Hạ Bá Nhiên cưới thêm một phu nhân, sinh thêm vài đích tử, đích nữ, dù sao Hạ Bá Nhiên vẫn còn trẻ.
Dù cho Hạ Bá Nhiên vì thể diện của phủ Đại tướng quân mà không cưới thêm, thì Hạ Bá Nhiên cũng đã có hai thứ tử.
Di bà tính toán muốn chọn một người có tiền đồ trong số hai thứ tử này, rồi quá khế dưới danh nghĩa của Vân Thiên Độ, như vậy cũng coi như có thân phận đích xuất.
Khác với Hạ Bá Nhiên, Hạ Bá Nhiên thì thích Hạ Tử Kỳ, nhưng di bà lại cảm thấy Hạ Tử Hiên thích hợp hơn.
Dù sao Hạ Tử Hiên tuổi lớn hơn, lại là thứ trưởng tử của Hạ Bá Nhiên, nếu lập làm đích tử thì sẽ trở thành đích trưởng tử, có gì không tốt?
Hạ Tử Hiên tuy đã bị tước bỏ công danh, nhưng muốn khôi phục lại công danh cho hắn, đối với di bà mà nói, thật sự không phải là chuyện khó.
Nhưng di bà cũng không muốn phí sức của mình để nâng đỡ một kẻ không thể chống đỡ được.
“Chuyện này lão thân tự nhiên hiểu rõ.”
Di bà khép mắt lại, trấn tĩnh lửa giận trong lòng.
Vì một kẻ không đáng mà làm hỏng thân thể của mình, loại chuyện ngu xuẩn này, di bà tuyệt đối không muốn làm.
“Tướng phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện bừa bãi gì, ngươi đi dò xét cho rõ. Là người hay là quỷ, lão thân sẽ tự mình phán đoán.”
“Vâng, lão phu nhân.”
Quế ma ma hành lễ xong liền rời đi.
Chuyển sang một bên khác, Trịnh di nương đưa di bà rời đi, di bà vừa đi, Hạ Bá Nhiên liền đau lòng mà đỡ Thu di nương dậy.
Có lẽ Thu di nương quỳ lâu, chân tê dại, khi được Hạ Bá Nhiên đỡ dậy, chân mềm nhũn, ngã vào trong n.g.ự.c Hạ Bá Nhiên.
Hạ Bá Nhiên ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người Thu di nương, nhất thời say mê, lập tức quyết định tối nay sẽ đến phòng Thu di nương.
“Lão gia, thiếp thân thật sự vô dụng, chọc giận lão Hầu gia phu nhân.”
Trong mắt Thu di nương ngân ngấn lệ, không dám oán trách lão Hầu gia phu nhân quá nghiêm khắc với mình, chỉ tự nhận là mình quá vô dụng.
Chính sự “hiểu chuyện” như vậy của Thu di nương mới càng khiến Hạ Bá Nhiên vui mừng, trong mắt nhìn nàng còn mang theo một tia nhu tình.
Chuyện hôm nay, nếu đổi là nữ nhân khác, e đã ấm ức khóc lóc, cầu xin trăm bề.
“Đừng nghĩ nhiều, lão Hầu gia phu nhân chỉ là có chút mệt, nên lời nói nghiêm khắc hơn thôi.”
Hạ Bá Nhiên nhẹ nhàng vỗ vai Thu di nương, trấn an bà đừng nghĩ ngợi quá nhiều.
Vẫn luôn im lặng không lên tiếng, Triệu di nương đột nhiên mở miệng.
“Tướng gia, đã lâu rồi ngài chưa đến thăm Tử Kỳ, Tử Kỳ rất nhớ ngài.”
Hạ Bá Nhiên sững người, trong lòng vui mừng, liền gật đầu đáp.
“Hôm nay có thời gian, ta sẽ đến viện của nàng ngồi một lát.”
Tính cách trầm mặc ít nói của Hạ Lê Hi được di truyền hoàn toàn từ Triệu di nương.
Hạ Bá Nhiên tuy cũng khá thích người trong phòng Triệu di nương, nhưng chịu không nổi sự lạnh nhạt của bà.
Khác với vẻ lạnh lùng của Triệu di nương, Thu di nương lại thuộc kiểu vạn phần kiều mỵ, cho nên, phần nhiều Hạ Bá Nhiên vẫn thích đến phòng Thu di nương hơn.
Hôm nay Triệu di nương hiếm khi chủ động mở miệng, Hạ Bá Nhiên tự nhiên vui vẻ mà nhận lời.
Thu di nương cắn chặt răng, Triệu Tư Hàm tiện nhân kia, giảo hoạt như vậy, cũng dám tranh sủng với bà, giả tạo!
Nhìn gương mặt cứng đờ của Thu di nương, Hạ Lê Hi khẽ cười lạnh một tiếng, cũng bước đến bên cạnh Hạ Bá Nhiên.