Âm Phủ Thần Thám - Chương 246
Cập nhật lúc: 13/09/2025 15:59
Tiểu Đào mắng: "Khốn kiếp, chúng ta đều bị đùa bỡn!"
Chúng tôi vào trong phòng. Chuyên gia gỡ b.o.m đã tháo tung quả bom, đặt ngổn ngang trên giường. Chuyên gia nói, toàn bộ dây điện, cảm ứng, đồng hồ đều thật, duy nhất thuốc nổ là giả, bên trong không phải TNT mà là một đống đậu phụ trắng bệch.
Trông thấy đống đậu phụ, ai trong chúng tôi cũng có cảm giác bị giễu cợt. Lúc đó, dưới không khí ngột ngạt đến tột độ, chẳng ai nghĩ quả b.o.m là giả.
Sau khi ra ngoài, Tiểu Đào giao phó: "Tổ kỹ thuật ở lại tiếp tục điều tra, những người khác theo tôi về cục."
Đám cảnh sát lần lượt tiến về phía xe. Đột nhiên Lão Yêu xông tới, vừa chạy vừa kêu: "Đừng lên xe, đừng lên xe!!!"
Vừa dứt lời thì 'ầm' một tiếng nổ thật lớn. Trong mắt tôi lóa lên một ánh sáng mạnh, sức ép mãnh liệt giống như quả tạ đập vào ngực. Tôi bị hất tung khỏi mặt đất, toàn thân như thể tan nát.
Phải mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn, phát hiện Băng Tâm đang nằm đè lên mình, đầu óc choáng váng, tai ù đi, không nghe thấy gì xung quanh.
Cách tôi khoảng mười mét, một đám lửa đang bùng lên dữ dội, thiêu rụi một chiếc xe hơi đã biến dạng hoàn toàn, bốc ra mùi thịt cháy khét lẹt xộc thẳng vào mũi. Tôi vội vàng xác nhận một chút, Hoàng Tiểu Đào, Vương Đại Lý, Vương Nguyên Thạch, Băng Tâm đều ở đây.
Tiểu Đào lồm cồm bò dậy, căm phẫn tiến tới. Từ khẩu hình miệng của cô ấy, tôi có thể đoán là đang kêu: "Mau cứu hỏa!"
Phải rất lâu sau tôi mới lấy lại sức lực. Đột nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi phát nổ, hất văng tất cả người trong bán kính mười lăm mét xuống đất. Cảnh sát đang vây quanh cái xe cháy, dùng bình cứu hỏa phun, lát sau mới dập tắt đám cháy.
Tôi tới quan sát. Bên trong khung xe trơ trọi là một đống m.á.u thịt đầm đìa, một huy hiệu cảnh sát cháy đen rơi trên mặt đất. "Người c.h.ế.t là ai?" Tôi hỏi.
Tiểu Đào hai mắt ngấn nước đáp: "Cảnh sát Lưu."
Người này chính là người lần trước phát hiện ra thanh sắt hình chữ I trong cuộc họp, vừa mới nói chuyện cách đây không lâu, giờ đã hy sinh vì nhiệm vụ. Lòng tôi quặn thắt, khó lòng diễn tả thành lời.
Lão Yêu nói với tôi, ban nãy hình ảnh livestream đột nhiên chuyển tới xe cảnh sát, hắn nhận ra có điều bất thường, vội vàng bảo chúng tôi xuống xe, không ngờ vẫn chậm một bước.
Thì ra Bì Bì Hà đã lắp một quả b.o.m trên xe. Chuyên gia gỡ b.o.m kiểm tra lại một lượt, các xe khác không có. Bì Bì Hà cũng không biết chủ nhân chiếc xe là ai, hắn gắn ngẫu nhiên.
Tôi đoán, trong lúc chúng tôi đang mắc kẹt, chờ tiếp viện, hắn đã lợi dụng thời cơ để ra tay. Nhất là mọi người mới tháo gỡ một quả b.o.m giả, cho rằng báo động đã được giải trừ, không ai ngờ tới thủ đoạn này của hắn.
Lão Yêu bảo chúng tôi tới xem livestream. Gần như màn hình bị che kín bởi biểu tượng tên lửa (một dạng donate). Trong livestream mà chiếc xe mới được dập tắt, Bì Bì Hà hưng phấn nói: "Các vị khán giả, hôm nay buổi live hơi chán, chưa đủ kích thích. Mau gửi tên lửa, xe thể thao, gửi đủ một triệu ta sẽ cho nổ c.h.ế.t tiếp một cảnh sát, tuyệt không nuốt lời!"
"Con mẹ nó, đây là khiêu khích cảnh sát Trung Quốc!" Tiểu Đào văng tục, vung nắm đ.ấ.m vào màn hình laptop. Tôi vội ngăn cánh tay cô ấy: "Bình tĩnh đã, hắn không biết chúng ta cũng đang theo dõi livestream này. Đây chính là cơ hội để chúng ta ngăn chặn tội ác tiếp theo của hắn!"
Băng Tâm cũng vội an ủi: "Chị Tiểu Đào, ít nhất chú Lưu cũng ra đi nhẹ nhàng, không phải chịu đau đớn."
Tiểu Đào nghiến chặt răng: "Ta nhất định phải ở riêng với tên khốn đó nửa tiếng, đừng hòng ai cản được!"
Mảnh vụn của vụ nổ cùng lực xung kích khiến không ít người dân và cảnh sát bị thương. Rất nhanh, những chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi chạy tới. Trong lúc dọn dẹp hiện trường hỗn độn, có người phát hiện một hộp kim loại trong chiếc xe bị nổ, lập tức đến báo cáo Tiểu Đào.
Đó là một hộp cơm bằng nhôm đã bị nổ cong vênh, biến dạng, bên ngoài đã cháy sạm đen. Vương Nguyên Thạch cẩn thận mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn một bức ảnh đã cháy xém một phần.
Trong ảnh là một quả b.o.m hẹn giờ, được gắn dưới một chiếc bàn sát cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ có vài cảnh sát đang đứng. Phía sau bức ảnh có dòng chữ: "Các người có 10 tiếng, chúc may mắn!"
Tiểu Đào thắc mắc: "Hắn gắn b.o.m ở đâu đó, muốn chúng ta tự tìm sao?"
Vương Đại Lý chửi đổng: "Thằng cha này điên thật rồi!"
Chúng tôi lần lượt chuyền tay nhau bức ảnh để quan sát. Tôi nhận lấy, với ánh mắt tinh tường, tôi săm soi từng chi tiết, rồi nói: "Cửa sổ sát đất, bàn cố định, trên mặt bàn trải khăn có vết cà phê ố vàng. Dựa vào ánh đèn, ảnh được chụp lúc 7 giờ sáng hoặc 5 giờ chiều, con đường này hướng Bắc Nam."
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ xíu cuối phố, bổ sung thêm: "Có một học sinh mặc đồng phục, có vẻ lân cận có trường trung học."
Vương Nguyên Thạch tiếp lời: "Không phải đường cái lớn. 7 giờ sáng với 5 giờ chiều là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc nhưng con đường này gần như không có xe qua lại."
Tiểu Đào cầm ảnh lên tay nhìn một lát, nói: "Trên tường có ảnh cây ngô đồng, kính cửa sổ phản chiếu một cụm đèn chùm pha lê lấp lánh. Là đèn chùm của quán cà phê sao?"
Tôi gật đầu: "Đúng, đèn chùm trong quán cà phê."
Tiểu Đào cắt cử một tổ ở lại điều tra, những người khác thì ghi nhận đặc điểm bức ảnh để khoanh vùng tìm kiếm quả b.o.m hẹn giờ. Còn Lão Yêu và Đại Lý thì quay về trụ sở để theo dõi livestream của Bì Bì Hà, thu thập thêm thông tin.
Vương Đại Lý làu bàu: "Tôi muốn đi cùng mọi người, ở chung với Lão Yêu khó chịu lắm."
Tiểu Đào đáp gọn: "Tùy anh."
Thủ đoạn này nếu diễn ra 10 năm trước, thật đúng là không thể tìm ra. Nhưng hiện nay kỹ thuật của cảnh sát đã ngày càng hoàn thiện, việc khoanh vùng tìm kiếm trong thành phố không còn là bất khả thi. 1 giờ chiều, có điện thoại gọi tới, báo đã tìm ra quả bom.
Chúng tôi tức tốc lao đến. Quả nhiên là một quán cà phê. Quán này buôn bán khá ế ẩm, hiếm khi có khách vãng lai. Ông chủ nghe nói trong tiệm có b.o.m thì rất sợ hãi.
Chuyên gia gỡ b.o.m đang tháo dỡ thiết bị dưới gầm bàn. Để đảm bảo an toàn, một số xe chuyên dụng chống bạo động được điều động đến bao vây quanh tiệm, nhằm giảm thiểu thiệt hại nếu b.o.m phát nổ.
Vương Đại Lý nói: "Công việc của đội gỡ b.o.m đúng là hiểm nguy thật, nhưng cũng có chút kích thích nhỉ?"
Tiểu Đào nói: "Chẳng phải anh học điện tử sao, sau này thử sức với nghề này xem sao."
Đại Lý xua tay lia lịa: "Tôi không được, không được, hậu đậu lắm, lỡ tay thì liên lụy bao nhiêu người..."
Tôi gọi điện video cho Lão Yêu qua mạng, hỏi tình hình livestream ra sao. Lão Yêu trả lời: "Đám người xem đang la ó chửi rủa webcaster gian lận, nói là 'lần nữa không cho nổ c.h.ế.t cảnh sát được', rồi lũ lượt thoát khỏi buổi live."
Tôi bức xúc: "Cái lũ không biết trời cao đất dày này!"
Bì Bì Hà đã gần như công khai tuyên chiến với cảnh sát, chắc chắn hắn không chỉ cài b.o.m ở duy nhất một chỗ này. Quả nhiên trong quán, cảnh sát cũng tìm được hộp nhôm thứ hai, bên trong cũng có một bức ảnh. Lần này thời hạn chỉ còn 5 tiếng.
Nhưng thông tin lần này cực kỳ đơn giản, bức ảnh là một mặt tường, quả b.o.m được gắn sát mặt đất.
Tiểu Đào nói: "Lần này việc tìm kiếm còn khó khăn hơn nhiều, Tống Dương, anh có ý kiến gì không?"
Tôi quan sát bức ảnh nửa ngày, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ nhìn một mặt tường mà có thể xác định địa điểm, tôi đâu phải thần thánh.
Lão Yêu giọng gấp gáp qua điện thoại: "Tên khốn đó vừa tuyên bố trên livestream, tối nay trước 12 giờ mà đủ 200 nghìn 'tên lửa' (quà tặng), hắn sẽ cho nổ tung một đám cảnh sát!"
Nghe câu này, Tiểu Đào chợt giật mình bừng tỉnh: "Khốn kiếp! Hắn đã cài b.o.m ngay trong trụ sở!"