Âm Phủ Thần Thám - Chương 247
Cập nhật lúc: 13/09/2025 15:59
Chúng tôi tức tốc lên xe, quay về trụ sở. Tiểu Đào yêu cầu toàn bộ lực lượng nhanh chóng lục soát các văn phòng, đồng thời thông báo tới các đơn vị trực thuộc.
Bữa tối cũng được dọn ngay tại trụ sở. Các cảnh sát điều tra lần lượt trở về, qua điều tra, danh tính thực sự của Bì Bì Hà đã được làm rõ. Tên thật của hắn là Lý Đức Vinh, một tay bán thịt heo ở chợ. Lão này nổi tiếng cục tính, thường xuyên cãi vã, thậm chí động tay động chân với khách hàng chỉ vì vài đồng bạc lẻ. Sở thích lớn nhất của hắn là cày các bộ phim hành động b.o.m tấn của Mỹ, đặc biệt là những phim có sử dụng thuốc nổ, hắn xem hoài không thấy chán.
Một người đồng hương bán đồ ăn kể lại, Lý Đức Vinh, hay còn gọi là Vinh "thịt heo", thời còn ở Đông Bắc từng mua bán kíp nổ và thuốc nổ. Tuy không phải làm gì phạm pháp, nhưng hắn dùng chúng để đánh cá, và bản thân hắn cũng rất thích mày mò mấy thứ này.
Năm ngoái, hắn bỗng dưng bỏ nghề. Với tính cách khoa trương của hắn thì đương nhiên không giấu được ai, hàng xóm đều biết hắn trở thành một webcaster trên Kuaishou, chuyên livestream các màn cho nổ đủ thứ. Có lần trong một buổi biểu diễn, hắn vô tình làm bị thương một người đi đường. Ngay lập tức, hắn chạy trốn ra ga xe lửa, sau đó biệt tích không ai biết đi đâu.
Chúng tôi tìm kiếm từ khóa "Vinh thịt heo" trên Baidu. Quả nhiên, không ít video livestream của hắn hiện ra, nhưng so với những gì hắn đã làm trên nền tảng Deep Live Broadcast thì chẳng thấm vào đâu.
Tiểu Đào chủ trì một cuộc họp khẩn, nhanh chóng phân tích tình hình. Sau khi cuộc họp kết thúc thì tổ công tác đi tìm b.o.m quay về, cho biết đã lùng sục khắp các văn phòng nhưng vẫn không tìm thấy quả bom.
Tiểu Đào hỏi: "Ngoài trụ sở cảnh sát, còn những nơi nào tập trung đông cảnh sát nữa?"
Tôn Băng Tâm bấm ngón tay: "Cơ quan công an phường xã, đội cảnh sát giao thông, lực lượng hiệp sĩ, doanh trại của đơn vị đặc nhiệm."
Tiểu Đào nói: "Phạm vi đó quá rộng, e là có tìm đến sáng mai cũng chẳng thể rà soát hết."
Tôi suy nghĩ, rồi nói: "Những nơi này rất khó để đột nhập. Phải là những địa điểm có lực lượng cảnh sát canh giữ nhưng vẫn có kẽ hở để hắn trà trộn vào."
Vương Nguyên Thạch nói: "Trước kia tôi làm huấn luyện viên cho học viên mới. Có vẻ như bây giờ trường cảnh sát quản lý khá lỏng lẻo, đám học viên buổi tối thường trốn ra ngoài đi net, tôi đi tuần một buổi là bắt được cả chục đứa."
Hoàng Tiểu Đào vỗ bàn cái bốp: "Đúng! Chúng ta lập tức lên đường!"
Băng Tâm định cùng đi, nhưng Tiểu Đào chặn lại: "Buổi tối không được có mặt ở hiện trường."
Tôn Băng Tâm bực tức: "Lại lấy 'Kim cô chú' ra trói buộc tôi. Lần này là tình huống đặc biệt mà!"
Tiểu Đào kiên quyết lắc đầu: "Vậy cũng không được."
Băng Tâm bĩu môi, phụng phịu nói: "Thế thì tôi đi xem livestream cùng bạn gay của anh Tống Dương vậy."
Chúng tôi đi tới trường cảnh sát. Việc lục soát cả một ngôi trường lớn là bất khả thi, Vương Nguyên Thạch lập tức tìm gặp lãnh đạo nhà trường, nói có tình huống khẩn cấp, đề nghị thông báo qua loa phóng thanh.
Tại phòng phát thanh, Vương Nguyên Thạch cầm micro lên, giọng nói dõng dạc: "Tình huống khẩn cấp, đây không phải diễn tập, đây không phải diễn tập! Tôi là huấn luyện viên Vương Nguyên Thạch, chúng ta nghi ngờ có phần tử tội phạm gài b.o.m tại nơi ở của các em. Toàn bộ học viên dừng mọi hoạt động, kiểm tra phòng của mình, giảng đường, mỗi lớp cử một đại diện đến thao trường báo cáo tình hình."
Thông báo của Vương Nguyên Thạch rất uy tín, mặc dù ông ấy vốn dĩ ít lời, nhưng mỗi khi cất tiếng là không bao giờ nói đùa.
Chỉ một lát sau, một nhóm học viên cảnh sát đã có mặt tại thao trường. Những tân binh thế hệ 9x, vừa nghe tin có bom, đã vô cùng phấn khích, ngỏ ý muốn cùng chúng tôi truy tìm hung thủ. Đương nhiên, ông ấy đã từ chối.
Kiểm tra toàn bộ trường học một lượt, không thấy bom, cũng không ai nhìn thấy kẻ khả nghi trà trộn nào. Tiểu Đào thất vọng: "Lại công cốc."
Đã hơn 23 giờ, Lão Yêu ở cục vẫn chưa tìm thấy manh mối gì. Livestream của Bì Bì Hà vẫn chưa bắt đầu, trên màn hình chỉ hiển thị một đồng hồ đếm ngược, rất nhiều thành viên đang chờ. Tôi trầm ngâm, bỗng như nhớ ra điều gì đó: "Không đúng, chúng ta đã bỏ qua một chuyện quan trọng!"
Tiểu Đào hỏi: "Cái gì?"
Tôi nói: "Nửa đêm, lúc 24 giờ, cho dù là cảnh sát giao thông, dân phòng, cảnh sát hỗ trợ, hay thậm chí là cảnh sát hình sự cũng đã tan ca hết rồi. Làm sao hắn có thể chắc chắn 100% rằng có thể làm nổ c.h.ế.t cảnh sát? Trừ phi đó là nơi luôn có cảnh sát túc trực hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ."
Hoàng Tiểu Đào mắt mở to, đồng thanh thốt lên cùng tôi: "Bệnh viện!"
Những cảnh sát bị thương ban sáng cũng đang nằm trong bệnh viện. Mà so với cục cảnh sát thì bệnh viện dễ vào hơn nhiều, chỉ cần khoác bừa một chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang là có thể ung dung ra vào các phòng bệnh. Hơn nữa, cảnh sát luôn túc trực 24/24 ở đó.
Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn đồng hồ: "Sợ không kịp, mau tới bệnh viện!"
Chúng tôi vội vàng lên xe, liên tục vượt đèn đỏ một cách điên cuồng, đến nơi lúc 23 giờ 55 phút. Lão Yêu gọi điện nói: "Không ổn, livestream bắt đầu rồi, trên màn hình là một bệnh viện!"
Tôi nói: "Chúng ta tới rồi đây."
Quá muộn để xử lý quả bom. Tiểu Đào bảo chúng tôi di dời toàn bộ số cảnh sát bị thương, và đương nhiên là cả các bệnh nhân khác, yêu cầu tất cả y tá giúp đỡ.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, tôi và Đại Lý đang dìu một viên cảnh sát bị thương ra ngoài. Trên đường di chuyển, không ai nói một lời.
Sau khi đưa tất cả mọi người đến nơi an toàn, tôi liếc nhìn điện thoại, chỉ còn lại một phút. Gần như tất cả đều đã ở đây. Tiểu Đào nói: "Tự điểm danh xem có thiếu ai không?"
Mọi người bắt đầu điểm danh cho nhau, bởi vì ai nấy đều quấn băng trắng toát, khó lòng nhận diện. Đột nhiên có người kêu lên: "Tiểu Trịnh, Tiểu Lý, Lão Mã ở phòng 403, vẫn chưa ra."
Hai cảnh sát đi cùng cũng không thấy ra. Rất có thể họ vẫn còn mắc kẹt trong phòng bệnh. Tiểu Đào xoay người chạy về phía đó. Tôi với Vương Nguyên Thạch cũng đuổi sát theo, dọc đường tôi không ngừng nhìn điện thoại. Ngay khi còn 20 giây, đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, cả tòa nhà chấn động. Ngay lập tức, một trận bão bụi mù mịt đổ ập xuống, bao trùm khắp hành lang. Vương Nguyên Thạch vội vã quay lưng che chắn cho chúng tôi, những mảnh gạch vụn và khói bụi b.ắ.n tới tấp vào lưng ông ấy.
Hoàng Tiểu Đào như thể hóa điên, liều mình muốn xông vào. Tới khi bụi đá lắng xuống, Vương Nguyên Thạch mới buông cô ấy ra.
Chúng tôi tới phòng bệnh 403. Trước mặt là một đống đổ nát ngổn ngang, đất đá lẫn với những t.h.i t.h.ể không toàn vẹn. Bên trong phòng bốc cháy dữ dội, khói đen kịt xộc thẳng vào, khiến mắt mũi cay xè đến khó thở. Mắt Tiểu Đào nhòa lệ, điên cuồng đ.ấ.m vào tường, chửi: "Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!"
Đối mặt với cảnh này, tôi không biết phải an ủi cô ấy thế nào. Trong tai nghe Bluetooth vang lên giọng Lão Yêu: "Tống Dương, quả b.o.m nổ trước thời hạn 20 giây."
Tôi vốn cứ ngỡ điện thoại mình bị sai giờ, xem ra Bì Bì Hà quả thật cho nổ trước thời hạn. Các chuyên gia gỡ b.o.m phân tích qua những hình ảnh thu được, đó đúng là một quả b.o.m hẹn giờ, nhưng còn cài đặt thêm một bộ kích hoạt từ xa.
Tôi bước vào căn phòng ngổn ngang, cố sức ngửi tìm, bất chấp những làn khói đen xộc thẳng vào phổi, phát hiện ra một mùi nitroglycerin.
Nitroglycerin là một loại thuốc nổ phổ biến, nhưng đồng thời nó cũng là một dược phẩm dùng trong điều trị bệnh tim mạch. Chắc chắn Bì Bì Hà đã đánh cắp từ kho thuốc của bệnh viện để chế tạo quả b.o.m này.
Thứ này mùi rất nồng. Khi tôi bước ra khỏi phòng, Vương Đại Lý đã thở hổn hển chạy tới, nói: "May quá, các anh không sao."
Tôi xua tay: "Đại Lý, mau đi lấy ít kim châm cứu tới đây."
Vương Đại Lý hỏi: "Anh muốn thứ đó làm gì?"
Tôi nghiến răng: "Không thể để tên chó má này dắt mũi tiếp, tôi phải dùng Thiên cẩu truy tung thuật bắt giữ hắn!"