Ăn Dưa, Ngược Tra, Tiện Tay Vả Mặt Thắng Lớn - Chương 140
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:27
Có những món đã sớm đem tặng người khác, tặng cho quan trên để tạo quan hệ rồi.
“Không có thì dùng bạc mà trả. Mấy năm nay mẫu thân ta trợ cấp cho các người không ít, cũng đủ để các người trả rồi.”
“Ngươi… còn coi chúng ta là cữu cữu nữa không!”
“Coi các người là cữu cữu nên mới nói như vậy. Nếu không thì không chỉ đơn giản là bù lại đâu.”
Nói xong, hắn cũng bỏ đi.
Trong phòng, một đám người đều ngẩn ra.
“Đúng là người đi trà lạnh, muội muội mới mất, hầu phủ đã trở mặt.”
“Còn không phải tại Khánh Nhi nhà ngươi sao, nói toàn những lời gì không đâu. Dù thế nào cũng không thể trước mặt người ta cướp đồ rồi còn đòi mạng người ta được.”
“Nói cứ như nhà ngươi cướp ít lắm vậy, ngày thường các ngươi chẳng phải cũng nói như thế sao.”
“Đủ rồi! Còn chưa thấy mất mặt đủ hay sao! Đem những thứ đang đeo trên người tháo hết ra, lát nữa đưa cho Bạch thị, chuyện khác tính sau.”
“Nhưng chúng ta vốn dĩ không mang nhiều đồ, chính vì mấy món này vừa tinh xảo vừa quý giá nên mới mang theo, tháo ra rồi chúng ta đeo cái gì.”
“Đến dự tang lễ còn đeo đồ quý giá làm gì, đều tháo ra cất đi, ai làm hỏng thì tự mình đền.”
“Đại ca, sao huynh lại nghe lời nó như vậy, nó bảo trả là trả à? Chẳng lẽ còn có thể giật từ trên người ta đi được sao!”
Đây là định ăn vạ.
“Nếu ngươi muốn bị đưa đến quan phủ thẩm vấn, mang tiếng trộm cắp thì cứ giữ lấy. Các ngươi không nhìn ra vẻ mặt của ngoại sanh lúc nãy sao? Ai muốn liên lụy đến danh tiếng Trương gia thì trực tiếp đuổi khỏi gia tộc.”
Trương gia vốn đã không còn như xưa, lại mang thêm cái tiếng xấu này, sau này còn tìm được nhà trong sạch nào để kết thân nữa, càng không có hy vọng vực dậy.
Dù không muốn thế nào, mọi người cũng đành phải tháo những món đồ quý giá đó xuống. Dù sao cũng không ai ủng hộ họ, lão phu nhân đã chết, Tô Thần Cương cũng không đứng về phía họ, nói cho cùng thì đúng là họ đuối lý.
Mấu chốt là con mụ già thối tha kia đã đổi lời, trước đây không thể không thừa nhận là tặng họ, bây giờ lại khăng khăng nói là bị mất, thế này thì họ biết làm sao.
Ngay cả miếng ngọc bội dương chi mà Khánh Nhi đang đeo cũng phải tháo xuống. Miếng ngọc đó là loại thượng hạng, được Trương Phong Trạch cho đứa cháu đích tôn là Khánh Nhi.
“Hu hu hu, con không cho, là của con thì con không cho.”
Mẹ nó muốn lấy miếng ngọc bội đi, Khánh Nhi sống c.h.ế.t không chịu.
“Chồng à, hay là thôi, cứ để lại cho nó đi.”
“Để lại cũng được, tự mình bỏ tiền ra mà đền. Ai lấy đồ gì, ai muốn giữ lại đều được, cứ bỏ tiền ra mà đền.”
Lời này vừa nói ra, không ai còn dám có ý định gì nữa. Đứa trẻ hư không nghe lời, bị cha nó đánh cho mấy phát vào mông, lúc này mới chịu ngoan ngoãn.
“Hừ, cướp đồ của ta, ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t nó.”
Màn kịch hài hước này Bạch Chỉ Nguyệt không thèm để ý, chỉ cần không làm phiền đến nàng, thì tạm thời cứ nhịn họ.
Trước bữa cơm tối, nàng nhận được những món đồ đó, đặt vào một chiếc hộp nhỏ, sắp xếp gọn gàng.
Bà mợ cả tức giận nói:
“Không còn nhiều đâu, nhanh kiểm tra đi. Những gì có thể trả đều ở đây rồi, những thứ còn thiếu đợi về Trương gia sẽ tính sau.”
